Gương mặt anh tuấn của Lý Tuân lúc này cũng thoáng hiện lên nét kinh ngạc, y mượn ánh sáng của pháp bảo, nhìn xung quanh một lượt, rồi quay sang Yến Hồng nói: “Sư muội, thật không ngờ trong hang ổ của yêu hồ này lại có một động thiên thế này.”
Yến Hồng cũng thập phần kinh ngạc, gật đầu nói: “Đúng vậy, trước giờ muội cũng chưa từng thấy kỳ cảnh như vậy bao giờ, nhiều dị thú nơi đây chỉ sợ chưa xuất hiện ngoài đời bao giờ.” Nàng ngưng lại giây lát rồi thấp giọng nói: “Sư huynh, tình hình nơi đây có vẻ nguỵ dị, chỉ sợ hung hiểm dị thường, chúng ta phải cẩn thận mới đựơc.”
Lý Tuân cười nhạt, mặt lộ vẻ ngạo mạn: “Sư muội yên tâm, con yêu hồ kia bất quá chỉ có năm trăm năm đạo hành, có gì đáng sợ chứ !”
Yến Hồng khẽ mỉm cười nói: “Sư huynh, thiên tư của huynh hơn người, đạo hạnh tinh thâm, tự nhiên không sợ loài yêu nghiệt đó, bất quá vạn nhất “lục vĩ yêu hồ” cũng ở bên cạnh “tam vĩ yêu hồ” thì với đạo hạnh nghìn năm của nó, chỉ sợ chúng ta cũng có chút phiền phức đấy.”
Lý Tuân đưa mắt nhìn Yến Hồng, nhếch mép cười, đột nhiên nói: “Sư muội, miệng của muội tuy nói những lời dễ nghe như vậy, nhưng trong lòng có phải đang nghĩ sư huynh này tham công mạo hiểm, lo lắng muôn phần đúng không ?”
Khoé miệng Yến Hồng khẽ mấp máy, thấp giọng nói: “Sư huynh, huynh nghĩ nhiều quá rồi.”
Lý Tuân quay mình lại, đưa mắt quan sát bốn bề, nhạt giọng nói: “Sư muội, muội có cảm thấy nhiệt độ dưới đáy vực này có gì đó lạ thường không ?” Lý Tuân nói: “Không phải là nóng hơn một chút, mà là nóng hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa trên đường xuống đây ta đã quan sát cẩn thận hắc thạch ở vực sâu này, đoán định có lẽ là dung nham ở lòng đất sâu vạn trượng phún trào lên mặt đất từ thời thượng cổ bị cô đặc lại mà thành. Theo ta, vực sâu này có quá nửa là miệng của một hoả sơn.”
Yến Hồng “A” lên một tiếng, cặp mắt đẹp đảo tròn, tựa như sực tỉnh nói: “Huynh muốn nói …”
Lý Tuân tiếp lời: “Không sai, chính là ý này. Yêu Hồ chính là cố ý chạy vào trong miệng núi lửa này để làm sào huyệt. Ba trăm năm trước, lũ yêu hồ gan lớn bằng trời, không biết sống chết, dám vọng động xâm nhập cấm địa của Phần Hương Cốc chúng ta, ăn cắp Huyền Hoả Thần Khí. Nhưng Thượng Quan sư thúc, người trấn thủ Thần Quan năm ấy là nhân vật cỡ nào, người nghe tin lập tức đến ngay, đại triển thần oai, bắt hết lũ yêu hồ lại, chỉ hận là con Lục Vĩ Ma Hồ đó thiên sinh nguỵ trá, nên đã thành con cá lọt lưới.”
Nói đến đây, y đột nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng Thượng Quan sư thúc đạo hạnh cao thâm, pháp bảo Cửu Hàn Ngưng Băng Thích cũng là thiên hạ nhất đẳng kỳ trân, oai lực tuyệt luân. Ngày trước, ta đã từng nghe cốc chủ nói qua, Lục Vĩ Ma Hồ tuy may mắn đào thoát, nhưng đã bị Thượng Quan sư thúc dùng Cửu Hàn Ngưng Băng Thích đâm vào hồ mạch, phá hỏng căn cơ tu luyện. Ba trăm năm nay, dù nó không chết thì cũng thống khổ vô cùng, đạo hạnh tiêu tán, hơn nữa còn bị băng độc ngày đêm công tâm thương thể, trừ phi là phải ẩn thân ở nơi chí dương chí nhiệt, may ra còn có thể giảm bớt phần đau đớn.”
Yến Hồng mỉm cười: “Nói như vậy thì Lục Vĩ Ma Hồ quá nửa là đang ở dưới đáy vực sâu này. Sư huynh thâm mưu viễn lược, tiểu muội vô cùng kính phục.”
Lý Tuân lại lộ ra vẻ kiêu ngạo nói: “Chúng ta là môn hạ đệ tử của Phần Hương Cốc, thân thọ đại ân của sư môn, tự nhiên không thể khiến sư môn mất mặt. Lần này, chỉ mong trời cao bảo hộ, vật quy nguyên chủ, thần khí quy vị, yêu ma bị tru diệt mà thôi.”
Yến Hồng mỉm cười không nói, Lý Tuân nhìn nàng một lượt rồi nói: “Đi thôi !”
Yến Hồng gật đầu, hai người liền nhún mình, lại hoá thành hai đạo hào quang, phóng nhanh vào vùng đen tối nơi đáy vực.
… Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensex.moe/tru-tien/
Trương Tiểu Phàm hữu thủ nắm chặt Thiêu Hoả Côn, nhưng thân hình vẫn bị xúc tu kia ghìm chặt, tựa hồ như nghe thấy tiếng xương cốt trong nội thể kêu “răng rắc”. Toàn thân gã không chỗ nào là không đau nhức, lại bị xúc tu kéo về phía mình, gió thổi rát mặt, hai mắt như hoa lên, kim tinh vần vũ, đầu óc hỗn loạn, không ngừng hiện lên những hình ảnh khủng khiếp.
Độ dài của xúc tu này quả thực kinh hãi vô cùng, ít nhất cũng phải vươn ra xa đến năm trượng, Trương Tiểu Phàm mượn chút ánh sáng yếu ớt, hoảng loạn nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy trước mặt là vùng đáy của vực sâu. Nơi đây cỏ cây chẳng mọc, chỉ có một động khẩu lớn trên vách đá trước mặt, cao mười trượng, rộng tới bảy tám trượng, bên trong tối đen một vùng, sâu không thấy đáy. Xúc tu khổng lồ chính là của quái vật bên trong động khẩu thò ra, lúc này nhìn thấy đầu kia của xúc tu, lại càng to lớn hơn gấp bội, quả thật không biết là sinh vật gì, ngay cả hình dáng nó thế nào cũng không nhìn được rõ.
Trương Tiểu Phàm bị xúc tu quăng quật trên không trung một vòng, vô tình liếc mắt nhìn vào bên trong thạch động, chính vào lúc này, một đạo u quang thoáng hiện lên ở động khẩu, Tam Vĩ Yêu Hồ tay cầm Huyền Hoả Giám, đột nhiên xuất hiện. Ả ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trương Tiểu Phàm đang bị xúc tu khổng lồ bóp chặt, xem ra đã không còn sức lực Hoàn thủ, sát khí thoáng hiện trên khuôn mặt nhu mì, đanh định quay đầu vào trong động nói gì đó. Nhưng không biết vì sao, ả lại nghĩ ra điều gì, đột nhiên dừng lại, quay người lại, chăm chú nhìn Trương Tiểu Phàm đang dãy dụa trong đau đớn mà không có tác dụng một lượt, đoạn thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Xem dáng vẻ ngươi nhìn Mãn Nguỵêt Chi Cảnh, chắc cũng là một kẻ hữu tình, thôi vậy, thôi vậy.” Nói đoạn, ả đưa Huyền Hoả Giám trong tay lên, chiếu vào trong động một cái, cùng lúc rít lên mấy tiếng cổ quái, thanh âm sắc lạnh vô cùng, nghe tựa như tiếng hú của loài cáo hoang vậy.
Trong nháy mắt, phảng phất như nhận được mệnh lệnh gì đó, xúc tu kia lập tức rụt nhanh trở lại, Trương Tiểu Phàm thấy trước mặt tối om, không còn nhìn thấy một chút ánh sáng gì nữa, chỉ thấy một mùi tanh nồng kỳ dị bốc lên, còn xúc tu đang cuốn chặt thân mình thì càng thêm trơn bóng, nhưng không biết vì sao, vẫn cứ quấn chặt thân mình, khiến gã không thể động cựa.
Cùng lúc, bên ngoài động, Tam Vĩ Yêu Hồ nghe thấy tiếng gió rít, liền ngẩng đầu lên quan sát. Chỉ thấy trên đầu xuất hiện hai đạo ánh sáng, bay tới như điện xẹt. Ả cười lạnh hai tiếng, thân hình lắc nhẹ, lui vào trong động, Huyền Hoả Giám hướng vào trong chiếu một cái, miệng lại phát ra những tiếng rít như tiếng hú của loài cáo hoang. Hai đạo ánh sáng tự nhiên là Thạch Đầu và Bích Dao, bọn họ mắt thấy đã đuổi kịp Tam Vĩ Yêu Hồ, trong lòng đang vui mừng, Bích Dao còn lưu tâm để ý, nhưng không thấy bóng dáng Trương Tiểu Phàm đâu, trong lòng lại cảm thấy lo lắng, không yên.
Hai người còn chưa ổn định thân hình, thì đột nhiên một xúc tu khổng lồ từ trong động khẩu thò ra, mãnh liệt tấn công hai người. Trương Tiểu Phàm ở trong bóng tối, bị xúc tu kia quấn chặt, lại bị va đập vào vách động, tựa hồ như đã qua mấy chỗ rẽ, tuy không bị sứt đầu mẻ trán, nhưng mặt mũi đầu tóc bị dính bùn đất là không tránh khỏi, có điều, ở cái nơi tối om như mực này, cũng chẳng có ai nhìn gã làm gì. Không biết gã đã bị kéo vào sâu tới mức nào, chỉ thấy mùi tanh xộc vào mũi càng lúc càng nồng nặc, nhưng xung quanh vẫn đen tối một màu, một điểm ánh sáng nhỏ nhoi cũng chẳng có nên căn bản không biết được tình hình nơi này. Có điều, may mắn cho gã, tuy xúc tu kia vẫn quấn chặt thân mình, nhưng dường như vừa nãy Tam Vĩ Yêu Hồ đã hạ lệnh tạm thời không làm hại đến tính mạng gã, nên xúc tu cũng không thít chặt nữa, Trương Tiểu Phàm cũng có cơ hội hít vào một vài hơi thanh khí.
Cuối cùng, xúc tu khổng lồ cũng dừng lạ ở một nơi tối tăm, không động đậy gì nữa, nhưng vẫn siết chặt lấy Trương Tiểu Phàm không buông. Trương Tiểu Phàm há miệng thở dốc, vẫn còn chưa hết sợ. Hắc ám như sơn, trước mặt gã là vô cùng vô tận. Trương Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy ở khoảng tối trước mặt gã, hình như có một con quái vật khổng lồ, lớn tới mức không thể tưởng tượng đang chiếm cứ nơi này. Nghĩ đến đây, toàn thân gã từ đầu tới chân đều lạnh đi ba phần.
Sơn động cổ xưa này dường như từ thời thượng cổ tới nay chưa từng được ánh sáng chiếu rọi, tối đen như mực, nhưng cái thế giới chưa được biết đến này, lại đem đến cho người ta một nỗi sợ cổ xưa nhất mà cũng sâu sắc nhất. Xúc tu khổng lồ đang quấn chặt thân hình như nhắc nhở gã rằng trước mặt gã là một sinh vật đáng sợ đến mức nào?
Thời gian phảng phất như đã ngưng đọng lại. Xa xa, ẩn ước truyền lại tiếng đả đấu và tiếng vang dội, thanh âm tuy rất nhỏ, song nghe lại vô cùng quen tai. Đột nhiên, phảng phất như có thứ gì bị kinh động vậy. Trong bóng tối, đột nhiên xảy ra chấn động, Trương Tiểu Phàm tuy không thấy gì, song trong đầu vụt qua muôn ngàn ý nghĩ, thầm đoán không biết có phải thân thể của con quái vật này ở đây, một xúc tu thì đang quấn chặt mình, còn một xúc tu khác thì thò ra ngoài động giao chiến với bọn Bích Dao?
Chỉ là ý nghĩ này không duy trì được bao lâu, Trương Tiểu Phàm đột nhiên phát giác, cái xúc tu đang quấn lấy mình vốn không gia tăng sức mạnh thít chặt vào nữa thì nay đột nhiên như bị kinh ngạc gì đó, hoặc giả là vì một nguyên nhân khác, lại bắt đầu quấn chặt lại. Tuy rằng tốc độ không phải nhanh lắm, nhưng với kích thước khổng lồ như vậy, áp lực hướng vào trong do cái xúc tu gây nên quả thật chẳng khác thế bài sơn đảo hải là mấy.
Trương Tiểu Phàm hai mắt tối sầm, toàn thân đau đớn, thét lớn một tiếng, bất kể tất cả vận Thái Cực Huyền Hành Đạo khổ sở chống cự, nhưng xúc tu của quái vật cứ như loài ác quỷ vậy, sức lực dồi dào, chẳng gì ngăn cản nổi. Trương Tiểu Phàm cảm thấy xương ngực như kêu lên răng rắc, huyết khí nhộn nhạo, gã liền chẳng nghĩ ngợi gì nữa, hoảng loạn vận hành Đại Phạm Ban Nhược mà Phổ Trí thần tăng của Thiên Âm Tự truyền thụ, hi vọng có thể cầm cự được trong giây lát.
Chẳng ngờ không vận công còn tốt, vừa mới vận công, tâm pháp nhà phật và kỳ thuật đạo gia của Thanh Vân Môn bởi không những có phương pháp tu hành khác nhau, mà cách vận khí lại càng khác xa hơn nữa, nên lập tức bài xích lẫn nhau một cách kịch liệt, khiến toàn thân kinh mạch của Trương Tiểu Phàm như bị kim châm, đau đớn khôn tả.
Cùng lúc, vòng quấn của xúc tu bên ngoài không ngừng thít chặt, xương cốt Trương Tiểu Phàm như muốn nát vụn ra, ý chí của gã cũng dần dần mơ hồ đi dưới áp lực ngày một tăng lên. Chính vào lúc này, chính vào giờ khắc sinh tử quan đầu này, trong đầu gã chợt hiện lên một đoạn văn tự khó hiểu:
“… Thiên tượng vô hình, đạo ẩn vô danh là nói vô ngã, vô nhân, vô chúng sinh, vô thọ giả. Kỳ đạt quang minh, trì nhất chính đạo, nội thể tự tính, thiên địa dĩ bản vi tâm giả dã …”
Những lời này, phảng phất như bừng sáng lên trong tận nơi sâu thẳm trong lòng gã, đưa gã trở về với hiện thực. Đây là những văn tự trong tổng cương của thiên thư quyển thứ nhất, trước đây đã khiến gã từng nghĩ mãi mà cũng không hiểu, pháp môn tu hành của hai nhà phật đạo căn bản không giống nhau, tới cuối cùng làm sao có thể hợp nhất làm một cho được? Nhưng trong giờ khắc này, gã đã thân lâm tuyệt địa, toàn thân đau đớn như muốn vỡ nát, thực là đau khổ vô cùng. Nhưng không hiểu tại sao, đầu óc gã như dần dần sáng ra, thậm chí là quên cả sự đau đớn, chỉ không ngừng vang vọng những văn tự đã khắc sâu vào trong tâm trí gã.
“… Cố động tức địa trung, nãi thiên địa tri tâm kiến dã Cố vô thực vô hư dã Cố thiên địa nhiệm tự nhiên, vô vi vô tạo dã Cố vật bất cụ tồn, tắc bất túc dĩ bị tai ! ……”
Ngọn Thiêu Hoả Côn đã mất đi hào quang trong tay gã lúc này đột nhiên dần dần sáng lên. Một vầng sáng xanh đen, nhàn nhạt. Một cảm giác lạnh tựa băng sương tràn qua cơ thể. Trong bóng tối mờ mịt, Trương Tiểu Phàm không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, nhưng hai mắt lại trợn trừng, trong óc không ngừng vang vọng lại một câu trong sách:
“Cố vật bất cụ tồn, tắc bất túc dĩ bị tai ! …. Cố vật bất cụ tồn, tắc bất túc dĩ bị tai ! … Cố vật bất cụ tồn, tắc bất túc dĩ bị tai ! …”
A …! Gã ngẩng đầu, hướng mặt lên trời, hét lớn, thanh âm đã khàn đặc. Hai luồng chân khí Đại Phạm Ban Nhược và Thái Cực Huyền Thanh Đạo đang tranh đấu trong nội thể gã bỗng chốc như nước sông đổ ra cửa biển, ào ào tuôn ra từ cánh tay hữu, dồn cả vào Thiêu Hoả Côn. Chỉ trong chốc lát, Thiêu Hoả Côn đã chiếu rọi hào quang, ánh sáng màu xanh đen lan toả khắp nơi, thân côn như bị thứ gì đó kích động, dần dần sáng bừng lên, thậm chí cả sợ tơ máu đó, cũng đỏ hồng lên như là máu tươi vậy, cây gậy khẽ rung nhẹ, tựa hồ nhưng bên trong đang chảy một dòng máu hồng tươi mà nguỵ dị.
“Bịch bịch bịch thịch thịch thịch …”
Cùng với hiện tượng dị thường của Thiêu Hoả Côn, khắp châu thân Trương Tiểu Phàm cũng phát ra những âm thanh quái dị, không phải là tiếng xương cốt bị vỡ, mà nghe ra thì giống tiếng tim đập mạnh, lại giống tiếng huyết tương sôi lên sùng sục như muốn phá tung lớp da mà bắn vọt ra, nhưng nhìn bề ngoài thì toàn thân gã lại chẳng có gì dị dạng cả.
Trương Tiểu Phàm bất giác khôi phục thần trí, phóng mắt nhìn qua, còn chưa nghĩ ra thân thể mình đã có biến hoá gì đã phát giác gã vẫn đang bị cái xúc tu khổng lồ kia quấn chặt, nhưng điểm bất đồng là: sau khi gã dồn bức chân pháp của hai nhà vào thiêu hoả côn, thiêu hoả côn đã phát ra hào quang khác với lúc trước, bên trong ánh sáng màu xanh đen, còn ẩn ẩn tán phát một vầng kim quang, lại có cả sợ tơ máu kia đang đung đưa bên trong nữa.
Thiêu Hoả Côn giờ đây mang theo một vẻ hung ác, đáng sợ vô cùng. Luồng hào quang Thiêu Hoả Côn phát ra đã đẩy xúc tu quấn xung quanh người Trương Tiểu Phàm ra xa một đoạn nhỏ, nhưng gã cũng lập tức phát giác, sức mạnh của xúc tu này quả thực quá lớn, phản phất như sau khi phát hiện ra lực đề kháng của Trương Tiểu Phàm đột nhiên mạnh lên, áp lực thít vào liền gia tăng gấp mười gấp trăm lần, một lần nữa ép vào bên trong.
Chỉ trong chốc lát, quầng sáng do Thiêu Hoả Côn phát ra đã đung đưa như muốn vụt tắt, có lẽ không còn chi trì được bao lâu nữa. Trương Tiểu Phàm không phải thằng ngốc, lẽ nào không biết tiếp tục như vậy là con đường chết. Gã lập tức hạ quyết tâm mạo hiểm một phen, liều mạng nghiến răng đẩy toàn bộ pháp lực ra, thiêu hoả côn hào quang đại thịnh. Nhân cơ hội cuối cùng này, Trương Tiểu Phám hét lên một tiếng, giá ngự Thiêu Hoả Côn vọt lên như điện, kích thẳng vào cái xúc tu đang kềm giữ gã.
Chỉ nghe một tiếng “phụt”, cả cây Thiêu Hoả Côn ngập lút vào thân xúc tu như một loại thần binh lợi khí vậy. Vật phát ánh sáng duy nhất là cây Thiêu Hoả Côn đã Hoàn toàn chui vào bên trong chiếc xúc tu, xung quang lại tối đen như mực, không một chút ánh sáng nhỏ nhoi. Trương Tiểu Phàm cảm giác được hơi thở của bóng đêm, cảm nhận được tử khí vô biên xung quanh gã, nhất thời cũng nín thở chờ đợi.
“Phụt !” “Một đạo quang tuyến đột nhiên xuất hiện, xúc tu bị luồng sáng này xuyên qua, tạo thành một lỗ lớn, lộ ra ánh sáng nguỵ dị của Thiêu Hoả Côn.
“Phụt !” Lại một tiếng kêu khẽ nữa vang lên, một đạo quang tuyến nữa lại xuất hiện ở phía bên kia của xúc tu.
Tiếng “Phụt phụt phụt … !” liên tiếp vang lên không ngớt, Trương Tiểu Phàm há hốc miệng, tròn mắt nhìn cái xúc tu khổng lồ đang không ngừng bị đâm chọc nát bét như một tờ giấy, các luồng ánh sáng càng lúc càng nhiều, chiếu sáng cả một khoảng rộng mấy thước xung quanh gã. Rất nhanh sau đó, Trương Tiểu Phàm cảm thấy cái xúc tu dần dần trượt xuống.
Lúc này, thanh Thiêu Hoả Côn đã xuyên qua xúc tu, bay ngược trở về tay gã. Dựa vào ánh sáng của Thiêu Hoả Côn, Trương Tiểu Phàm nhìn thấy cái xúc tu đã nằm dưới đất, so với vẻ dũng mãnh, trơn bóng lúc trước Hoàn toàn khác nhau. Gã vừa mới từ Quỷ Môn Quan trở về, hồn kinh còn chưa định, còn quái vật trước mắt gã cũng thập phần kỳ quái, bị thương nặng như vậy mà tịnh vô thanh vô tích, cơ hồ nhưng không cảm thấy đau đớn gì vậy.
Trương Tiểu Phàm mới định thần lại, đang định tìm đường thoát ra thì lại nghe thấy ở trong bóng tối trước mặt truyền ra những tiếng hú sắc lạnh, gió thổi ào ào bức đến sát người gã. Trương Tiểu Phàm bèn mượn ánh sáng của pháp bảo, phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy từ xúc tu khổng lồ lại vọt ra từ trong bóng tối, hắc ảnh cuồng vũ, không biết là bao nhiêu cái nữa. Một chiếc xúc tu đã suýt nữa làm gã mất mạng, bây giờ lại thêm mấy chiếc nữa, tình hình nguy cấp thế nào thiết tưởng không cần phải nghĩ cũng biết.
Trương Tiểu Phàm không nghĩ không ngợi, lập tức ngự giá Thiêu Hoả Côn, quay người bỏ chạy. Chẳng ngờ mới bay lên chưa được một trượng đã … “bịch !” Cả người lẫn Thiêu Hoả Côn đụng vào vách đá cứng.
Cái đụng này đích thực không nhẹ chút nào, Trương Tiểu Phàm đau đến nhập cốt, trên mặt còn chảy xuống thứ gì ướt ướt, có lẽ là máu, nhưng lúc này gã cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là giờ đây gã đang bị khốn trong hắc động không có ánh sáng, thật chẳng khác gì kẻ mù là mấy, vừa nãy lại bị xúc tu thít cho thất điên bát đảo, căn bản không nhớ rõ đường ra lối vào. Bởi thế nên gã mới như con nhặng không đầu, giá ngự Thiêu Hoả Côn, hoàn toàn dựa vào bản năng và tiếng gió mà chạy, không cẩn thận đụng trúng vách đá, có điều dù sao thì trốn được một lúc cũng vẫn là trốn.
Nhưng xúc tu kia chẳng những to lớn mà còn thập phần linh loạt, Trương Tiểu Phàm vong mạng chạy trốn, chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên từng hồi phía sau mà tâm kinh đảm khiếp. Trong lúc sinh tử quan đầu, gã nhắm chặt hai mắt lại, hét lớn một tiếng, bất kể mọi thứ giá ngự Thiêu Hoả Côn lao về phía trước, chỉ mong tránh được cái xúc tu đoạt mạng kia càng xa càng tốt.
Thiêu Hoả Côn bỗng nhiên gia tăng tốc độ lao đi như chớp, nhưng chẳng ngờ vách đá phía trước lại không nể mặt Trương Tiểu Phàm, chưa được ba trượng, gã lại đụng phải vách đá đến “bịch” một tiếng. Bất quá lần đụng này dường như có chút kỳ quái, chỗ thạch bích đó phảng phất như khá là mềm mại, sau khi đụng vào, gã không bật ra mà cứ lao thẳng vào trong tiếp, bên trong còn lộ ra mấy đạo quang tuyến, hơi nóng rừng rực trào ra cuồn cuộn.
Trương Tiểu Phàm cả kinh, nhưng gã chưa kịp định thần thì đã thấy hụt hẫng một cái, cả người rơi xuống một thông đạo dốc và hẹp, sau đó cứ thế trượt thẳng xuống. Không biết gã đã trượt bao lâu, nhưng trên đường, Trương Tiểu Phàm cảm thấy xung quanh mình toàn là ánh sáng đỏ, đồng thời nóng bức vô cùng, lại có mấy lần đụng phải vết thương, đau đớn khôn tả. Kỳ thực, Trương Tiểu Phàm có thể chịu đựng đến bây giờ, chỉ sợ đã giống hòn đá hơn cả pháp bảo của Thạch Đầu đang đấu pháp ngoài kia rồi.
Cuối cùng, gã cũng dừng lại, Trương Tiểu Phàm khoé miệng chảy máu, mặt đầy vết thương, toàn thân như muốn rời ra từng mảnh, khẽ rên lên một tiếng rồi chầm chậm đứng dậy. Sau đó, gã liền ngây người ra. Trước mặt gã là một động địa nham khổng lồ, nhưng nơi đây khác với những động khác ở chỗ khắp nơi đều là những dòng dung nham nóng hừng hực, tạo thành một mặt hồ, tràn đầy cả phần đáy động. Trên mặt hồ những bong bóng không ngừng nổi lên, sau đó vỡ bụp, bắn tung toé những giọt dung nham lên không. Dung nham thỉnh thoảng lại bắn vụt lên không trung, sau đó rơi xuống.
Hồ dung nham phát ra ánh sáng đỏ nóng bức kinh người, biến cả động địa nham khổng lồ này thành một thế giới màu đỏ. Còn Trương Tiểu Phàm thì ở trên một bình đài trên mặt hồ dung nham, sau lưng là một thông đạo hướng lên trên. Gã vừa lăn từ thông đạo này xuống đây. Còn phía trước mặt gã là nơi tận cùng của bình đài, ở sát mặt hồ dung nham nóng tới độ con người không thể chịu đựng được là một cái ổ hình bầu dục, bên trên có một con hồ ly màu trắng lớn đang nằm.
Đại hồ ly, màu trắng ! Hai mắt nó nhắm nghiền, phảng phất như đang ngủ vậy, thân hình cuộn tròn, vô cùng an tịnh. Vô cùng mỹ lệ ! Trương Tiểu Phàm chậm rãi đứng dậy, nín thở, chầm chậm bước về phía nó. Chầm chậm, từng bước, từng bước một. Từng đợt sóng nóng bức trào lên, làm khuôn mặt Trương Tiểu Phàm đỏ hồng, nhưng dường như gã không hề cảm thấy. Gã chỉ trợn trừng hai mắt nhìn con hồ ly xinh đẹp, mềm mại, an tịnh, và chỗ sau lưng nó. Nơi đó, có những chiếc đuôi đang cuốn tròn. Những sợi lông đuôi nhỏ mà tinh tế, phân chia đều đặn, tổng cộng có sáu chiếc đuôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tru Tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/03/2015 06:38 (GMT+7) |