– Tôi đã nói rồi, cái tiền quỹ của trường, cứ kêu phụ huynh góp thêm vào, sắp tới tôi chuẩn bị đầu tư mảnh đất, mình kêu gọi đóng ủng hộ nhà trương kiểu gì phụ huynh cũng không ý kiến đâu. – Tiếng này hình như của ông hiệu trưởng, Thu nghe xong bịt miệng, thì ra họ kêu gọi phụ huynh đóng tiền ủng hộ xây dựng trường để thủ làm việc riêng…
Thu nảy ra trong đầu 1 suy nghĩ, cô cười thầm, rút điện thoại ra, cô để sát cửa kiểm tra thử độ thu âm thanh trong ghi âm. Thu ghi âm mấy giây, cô nghe thử lại, thấy âm thanh cũng khá rõ ràng, cô trong lòng vui sướng đến lạ. Cô bấm ghi âm mà để sát vào cửa.
– Liệu bảo phụ huynh đóng góp bao nhiêu? – Người kia hỏi…
– Tầm mỗi người 2 – 500, tùy tâm. Tôi đang thiếu tầm 3 – 400 triệu, cô phải nói là mọi người tùy tâm rồi nhắc khéo là mắt bằng chung của phụ huynh các lớp là 4 – 500, tầm đó phụ huynh chắc đủ rồi. – Hiệu trưởng cười nói.
– Thôi được rồi, việc này dừng ở đây thôi, lại đây cho anh xem nào. Lâu nay không được đụng chạm tí gì nhớ quá. – Ông ta nói tiếp.
– Cô Thu ơi!!
Bỗng có tiếng gọi làm cho Thu giật mình. Bên trong cũng không còn nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi nữa, Thu cất vội điện thoại đi. Là một cô thực tập, mới vào được cách đây có 1 tháng.
– Có chuyện gì vậy em?? – Thu đi nhanh tới chỗ cô thực tập kia.
– Dạ, em định lên tìm hiệu trưởng có chút việc ạ, chị cũng tìm hiệu trưởng ạ?? – Cô thực tập hỏi.
– Ừ, có chút việc, nhưng cửa chốt rồi hình như không có trong đó. – Cô Thu nói.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng hiệu trưởng mở ra, cô hiệu phó đi từ trong ra và đánh mắt nhìn hai người có vẻ hơi sắc lạnh một chút.
– Hai cô đứng đó làm gì vậy? – Hiệu trưởng nhìn hai người đang đứng trò chuyện thì hỏi.
Ông ta biết Thu đến đây làm gì, chỉ là vẫn phải hỏi để qua mặt cô thực tập.
– Đi vào đây đi… – ông ta nói.
Thu với cô giáo thực tập vào trong, ngồi xuống ghế sofa, ông ta nhìn cô thực tập.
– Có chuyện gì vậy cô Anh? – Ông ta hỏi…
– À, tôi muốn xin nghỉ 1 tuần, có chút việc gia đình, nhưng đang thời gian thực tập cho nên… – Cô Anh hơi ngập ngừng.
– Thôi được rồi, tôi hiểu, cô cư nghỉ lo chuyện gia đình đi. – Ông ta hào phón nói, thực ra trong đầu đang nghĩ đến cảnh được Thu chuẩn bị mút cặc cho nên rất vui vẻ, dĩ nhiên là đồng ý rồi chứ còn gì nữa.
– Dạ, em cảm ơn ạ. – Cô Anh nói cảm ơn rồi đứng dậy xin phép rời đi trước.
Chỉ còn Thu và Hiệu trưởng trong phòng, khuôn mặt của ông ta đang tươi cười chuyển sang hơi dâm dê một chút.
– Sao rồi cô Thu, tôi nghĩ rằng cô lên đây đã đồng ý với điều kiện của tôi rồi chứ??? – Ông ta cười mà hỏi.
– Tôi nghĩ ông không có diễm phúc để hưởng đâu… – Thu nói, cô lấy chiếc điện thoại ra, mở ghi âm vừa nãy cho ông ta nghe. Ông ta vừa nghe xong thì hơi tái mặt, môi không cười được nữa. Ông ta nhìn Thu, ánh mắt hình viên đạn.
– Cô ghi lén lúc nãy à? – Ông ta hỏi…
– Tất nhiên, tôi nghĩ với cái này… ông cũng sẽ không muốn tôi phải làm việc kia nữa chứ??? – Thu hỏi bằng giọng cực kỳ tự tin, sao cô phải lo lắng nữa, chuyện này nếu lộ ra cơ quan chứ năng chắc chắn vào cuộc điều tra lại tất cả những lần đóng góp trước kia kể cả việc thụt quỹ hay không, e rằng lúc đó ông ta phải ngồi tù tới cuối đời là chắc chắn…
– Hừ… vậy chúng ta cũng nên chôn giấu những cái bí mật này thôi, hai bên coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cô nghĩ sao??? – Ông ta bực tức mà nói…
– Được thôi. – Thu nói xong đứng dậy rời đi, để lại Hiệu trưởng đang ngồi đó mà nóng giận lên đỉnh điểm, chỉ còn chút nữa là ông ta được thỏa mãn rồi, vậy mà tại sao không nhớ ra là chiều nay mình đã hẹn Thu chứ… mẹ có chứ…
Thu trở về lớp dạy, tâm trạng cô nhẹ nhõm đi rất nhiều, những ồi cô nghĩ, cô thấy căm tức ông hiệu trưởng, ông ta giám lợi dụng sự yếu đuối của cô để đòi hỏi làm chuyện đó, chuyện vô liêm sỉ như vậy mà ông ta cũng làm được. Thu nghĩ tới chuyện muốn đi báo công an về cái đoạn ghi âm này, cô thực sự muốn cho ông ta chịu hậu quả… Cô suy nghĩ, đắn đo và hồi hộp, có nên để ông ta chịu hậu quả không??? Nhưng mà ông ta nói ra thì sao??? Nếu như đủ bằng chứng kiến ông ta đi tù luôn thì sẽ rất tốt, như vậy sẽ không thể nói được câu nào nữa, chẳng ai biết được. Thu ngấm ngầm lên kế hoạch, cô muốn cho ông ta biết, và phải trả giá với hành động của mình.
Tối hôm đó Thu về nhà, nấu cơm cho chồng chờ Phúc trở về, cô tâm trạng bây giờ lại cứ như trúng vé số vậy, cô thấp thỏm ngồi bàn ăn, nhưng càng chờ càng mất hút, tận tới 11h đêm, Thu gục từ bao giờ, cô giật mình nhìn đông hồ, mãi mà chưa thấy Phúc về. Cô sốt ruột nhấc máy gọi cho chồng, mãi không thấy ai trả lời tút một cái thì có giọng phụ nữ vang lên làm cô đứng hình.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau…” Thu nghe cả câu thì mới đỡ hoảng @@ cứ tưởng là có cô nào cầm máy của chồng mình.
Thu lại lủi thủi đậy mâm cơm lại định lên nhà thì thấy tiếng cổng mở, tiếng xe đi vào sân, cô ngó ra thì là xe của Phúc.
Thu giận dỗi đi vào trong ngồi chờ, tầm mấy phút sau thì Phúc đi vào. Phúc thấy Thu đang ngồi đấy bên cạnh mâm cơm thì cũng biết mình sai.
– Vợ ơi, anh về rồi. – Phúc nói rất to.
Thu quay sang, cô không biểu cảm vui vẻ gì nữa, mặt cô phụng phịu ra chiều đã dỗi rồi, Phúc đi tới mà ôm vợ.
– Hì… anh xin lỗi vợ nha, nay mọi người mải làm quá. – Phúc cười nói.
– Nhưng anh về muộn phải bảo em chứ… hic – Thu nói, có vẻ hơi dỗi nặng rồi @@
– Hì anh biết rồi, vợ ăn cơm chưa, anh với vợ ăn nhé. – Phúc hỏi…
– Ơ, anh chưa ăn à? Tưởng anh về muộn ăn rồi. Chờ tí em đi hâm lại rồi ăn ạ. – Thu nói, cô đã nhanh chóng thay vào đó là sự quan tâm với chồng…
Phúc nhìn bóng lưng mảnh mai của Thu, anh ta muốn được ở cạnh Thu càng nhiều càng tốt, muốn được chăm sóc cô như trước, công việc cứ khiến anh phải xa dần và tạo dần khoảng cách với người vợ mình. Phúc đi tới mà ôm vợ từ sau, anh hôn lên gáy vợ, cô rât thơm, lúc nào cũng vậy, cơ thể nuột nà, làn da thơm mát…
Hai vợ chồng chờ Thu hâm xong thì cũng ra bàn ngồi ăn, không khí vui vẻ hạnh phúc ngập tràn trong căn phòng bếp ăn, Phúc luôn như vậy dù cho có bận mải nhưng anh luôn yêu vợ, khi có điều kiện cũng không thiếu những người phụ nữ gặp anh trong những buổi rượu chè và cà kê với Phúc. Nhưng anh đều từ chối tất cả, anh luôn giữ khoảng cách với họ, sợ vợ của anh ở nhà chờ đợi mà buồn sầu…
Cuộc sống êm đẹp cứ vậy trôi đi, Thu với Phúc làm tình cũng năng suất hơn một chút, vì muốn tìm kiếm may mắn về đường sinh nở, nhưng cũng thời gian rồi mà hai vợ chồng vẫn chưa có tin vui, khi làm tình Phúc cũng cố gắng hết cỡ nhưng Thu vẫn có hôm lên đỉnh có hôm không, hôm nào mà không lên đỉnh, cô đều thấy rất khó chịu bên dưới, Phúc cũng nhận ra điều đó nên đều dùng miệng và tay để làm vợ thỏa mãn, Thu không biết sao từ ngày bị Trường địt lần thứ 2, hôm đó mấy hiệp liền tới tận sáng, cô lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, cảm giác đó Thu thấy nó khác với cảm giác lên đỉnh cùng Phúc, Phúc có thể dùng những bộ phận khác để cho cô lên tới nóc, nhưng vẫn thấy hơi thiếu, nó không trọn vẹn như Trường.
Cô lại gạt tan đi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này, không thể nào suy nghĩ chuyện đó tiếp được, cô yêu chồng mình cơ mà??? Không được nghĩ đến cái khác ngoài chồng mình.
1 tuần sau, Hôm nay Phúc đi tiếp mấy anh em bên mối nhập hàng của mình, Phúc với mọi người vào một nhà hàng tại khu vực thị trấn, nó gần mà đồ ăn cũng được. Tình cờ, Trường cũng ở đây, hắn ta còn mấy ngày nữa là cưới, mời đám bạn quen biết ra ngồi nhậu để chia tay kiếp Fa… Trường đưa mắt thấy Phúc, hắn ta đánh mắt sang xung quanh không thấy Thu đâu, đoán chắc nay Thu ở nhà, có mình Phúc đi thôi.
Đến khi bên Trường đứng dậy thanh toán mà bên Phúc vẫn chưa xong, hắn ta liền nảy ra một ý định táo bạo. Trường thanh toán rồi lại quay lại bàn của Phúc, hắn ta đi tới chỗ Phúc, vỗ vai Phúc.
– Ô… Phúc… ông cũng ở đây à? – Trường lên tiếng, hắn ta nói như rất bất ngờ.
– À… Trương à?? Ô hay trùng hợp quá, ông ngồi chưa??? Ngồi đây luôn, lâu rồi không có gặp. – Phúc thấy Trường, anh ta thì tính rất hào sảng với bạn bè cho nên mời rất nhiệt tình.
– Tôi vừa ngồi xong, thấy giống ông lắm mà không biết phải không, lúc về mới dám sang. – Trường cười nói.
– Thế thì ngồi đây, giờ về ngủ chứ làm gì đâu, tí rồi về. – Phúc giữ tay Trường cực kỳ nhiệt tình.
– Để tôi giới thiệu với mọi người đây là Trường, trước dạy cùng tôi ở trường cũ. – Phúc nói với mọi người. Ai cũng nâng chén mà mời Trường, trên bàn nhậu thì trước lạ sau quen…
Ngồi uống lai rai cũng tới hơn 10h… Phúc có vẻ ngà say rồi, trường thì vẫn tỉnh bơ…
– Ông có về được không??? Tôi đưa ông về nhé? – Trường dìu Phúc mà hỏi…
– Tôi… vẫn về… được… ông cứ về… trước đi. – Phuc nói mà giọng nấc mãi mới xong một câu.
Trường nhìn thì đưa Phúc ra bắt taxi, xe hai người gửi ở quán mai quay lại lấy sau. Trường lên taxi ngồi với Phúc, hắn ta nở nụ cười khá âm hiểm, nụ cười cực kỳ đểu và dâm tà…
Tới nhà Phúc, Trường dìu Phúc mà bấm chuông cổng, Thu chạy ra thấy chồng đang được Trường dìu thì rất ngạc nhiên, kèm theo đó là biểu cảm xấu hổ và ngại ngùng… từ hôm Thu với Trường làm tình là cô cũng không gặp và không liên lạc với hắn nữa… Hôm nay gặp ở đây dĩ nhiên là ngại chết mẹ rồi…
Hai người dìu Phúc vào nhà, lên tầng, mãi mới lên hết được các bậc, Trường vứt Phúc làm cái uỵch ra giường mà chống tay thở… hắn thở hổn hển với sức nặng của Phúc. Đang mệt như thế, hắn thấy Thu đang khom người mà đỡ Phúc nằm ngửa ra, cởi cúc áo cổ và tay, cởi giày cho Phúc. Cô cũng ngồi đó nhìn Phúc mà mệt nhọc.
– Em… ra ngoài nói chuyện được không? – Trường lên tiếng, Thu hơi gượng quay ra sau.
Thu nhìn Phúc đang ngủ, anh ta còn bắt đầu ngáy, cô cũng đứng lên mà đi ra, cô cũng định xuống mở cổng cho Trường về…
Hai người đi xuống phòng khách… Trường quay phắt lại ôm lấy Thu thật chặt, cô giật mình mà không kịp phản ứng, bị Trường ôm khư khư trong lòng, Thu giãy ra nhưng mãi mới ra được.
– Anh làm gì đấy? – Thu gắt, đây là nhà cô, sao hắn giám làm thế.
– Anh nhớ em quá, anh đưa phúc về đây cũng vì nhớ em quá… – Trường nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện cô giáo Thu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Update Phần 48 |
Ngày cập nhật | 01/04/2024 06:59 (GMT+7) |