Sáng hôm sau, Quang về thì Đạt đã đi khỏi. Bà Vân cả ngày chỉ ở trong phòng. Quang cũng không lấy làm lạ vì trước giờ mẹ nó vẫn vậy.
1 ngày, 2 ngày rồi 1 tuần, 2 tuần trôi qua, Đạt vẫn không xuất hiện, cũng không gọi hay nhắn tin với Quang, với bà Vân lại càng không.
Cách vài bà ngày lại hỏi Quang xem Đạt có liên lạc không. Nhưng nó vẫn biệt tăm, bà phải giả lả nhắc khéo quang gọi hỏi thăm Đạt, rủ Đạt qua nhà ăn cơm.
Chiều ý mẹ, Quang gọi Đạt…
– Bữa giờ bận gì không thấy gọi tao vậy thằng quỷ.
– À bữa giờ tao lu bu nhiều việc quá.
– Ừ, mẹ tao nhắc mày hoài, dặn mày lúc nào rảnh qua ăn cơm, cảm ơn mày vì bữa đã ngủ lại.
– Ok, để tao thu xếp.
Đạt vội cúp máy cái rụp. Nghe Quang thuật lại cuộc nói chuyện. Bà Vân thoáng buồn, nhưng bà cố tỏ ra không có chuyện gì để Quang không nghi ngờ. Bà nghĩ có lẽ Đạt bận thiệt, chứ không phải ăn được rồi nên muốn né tránh bà.
Thật ra thì Đạt không phải muốn tránh bà Vân, cũng không phải Đạt bận đến nỗi không có thời gian ghé nhà bà. Chỉ là mấy ngày gần đây, mỗi khi làm xong nó bận đi gặp bà Tuyết, em họ bà Vân và là người đang chịu ơn nó.
Mọi chuyện bắt đầu vào 1 tuần sau cái buổi tối Đạt ngủ lại nhà bà Vân. Sáng hôm đó, Đạt đang ngồi ở phòng công chứng thì nhận được điện thoại của bà Tuyết…
– Alo. Cho hỏi có phải số của Đạt, bạn của Quang?
– Dạ đúng rồi. Cho hỏi chị là ai.
– Dì là mẹ của Tài, dì của Quang. Đạt nhớ ra chưa?
– Dạ nhớ rồi. Có chuyện gì không dì?
– Dì… Dì… chiều nay Đạt có rảnh không? Dì muốn hẹn Đạt gặp mặt để nhờ 1 số chuyện. Dì không tiện nói qua điện thoại.
– Ok, dì nhắn địa chị qua cho con đi. Khoảng 3 giờ con qua đó.
Đạt đến chỗ hẹn vừa đúng giờ. Bà Tuyết hẹn nó ở 1 quán cafe sân vườn bên thủ đức. Bà Tuyết ngồi 1 bàn trong góc khuất. Đạt thấy lạ sao bà Tuyết lại hẹn nó ở đây, quàn này tuy rộng rãi, yên tĩnh, nhưng cách khá xa nhà bà Tuyết.
Chờ nhân viên mang nước ra, Đạt vô thẳng vấn đề, hỏi bà Tuyết…
– Dì hẹn con ra quán có việc gì không?
– Dì hẹn Đạt ra để cảm ơn Đạt lần trước đã giúp dì và thằng Tài. Và… dì muốn nhờ Đạt giúp dì thêm 1 lần nữa.
– Có chuyện gì? Dì cứ nói ra đi.
– Bữa thằng Tài nói chỉ thiếu người ta 100 triệu, bây giờ bể ra là nó thiếu người ta gần 500 triệu. Người ta tới nhà đòi tiền, đập phá. Ba nó giận lên đòi giết nó. Nó bỏ nhà đi 2 ngày rồi. Dì hỏi hết bạn bè nó cũng không ai biết. Dì… dì muốn nhờ Đạt giúp dì cứu thằng Tài. Dì giận lắm… nhưng nó dù sao cũng là con dì.
Bà Tuyết sụt sùi khóc giữa quán cafe, khiến nhiều cặp mắt đổ dồn về phía bàn Đạt. Đạt ái ngại, vội an ủi bà…
– Dì đừng khóc nữa. Để con từ từ nghĩ cách. 500 triệu không phải con số nhỏ. Trong 1 lúc con cũng chưa thể gom kịp.
– Dì biết chứ… mà giờ dì không còn ai để cầu cứu. Chị Vân cũng không chịu giúp dì. Nếu không có tiền, thằng Tài chắc chắn bị người ta chém chết.
– Bây giờ con chở dì về trước. Con còn 300 triệu trong ngân hàng, con sẽ đi rút tiền rồi đem qua nhà dì. Dì gọi cho chủ nợ của nó, xin người ta thư thả thêm vài ngày nữa để con kiếm. Giờ đã vô tình thế này, thì mấy chủ nợ cũng phải thông cảm chứ không làm căng đâu. Thằng Tài có gì thì họ cũng mất trắng, mục đích của họ cũng chỉ muốn lấy tiền thôi.
– Dì mới gây lộn với ba thằng Tài nên dì không tiện về nhà. Ổng mà thấy dì đi khắp nơi mượn tiền để cứu nó, ổng lại chửi nữa. Dì mệt mỏi lắm rồi, dì không muốn gây với ổng nữa. Để dì ngồi đây chờ Đạt cũng được. Đạt cứ đi đi.
– Ở đây dù sao cũng nơi đông người. Cầm số tiền lớn đi tới đi lui cũng không tiện. Giờ dì gọi nói chuyện với chủ nợ trước đi. Nếu ok thì con chở dì đi rút tiền rồi qua đưa người ta luôn.
Đạt hiểu tâm lý của dân cho vay nặng lãi, cũng chỉ muốn lấy được tiền. Chứ lấy cánh tay hay lấy mạng con nợ về làm gì, vừa mất tiền lại vừa dễ đi du lịch. Sau khi chốt kèo, Đạt chở bà Tuyết đi rút tiền, lại chở bà đến từng chỗ của chủ nợ. Đi xong chỗ cuối cùng, nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ tối.
Đạt cũng thấy hơi đói. Nó hỏi bà Tuyết:
– Cũng trễ rồi, con chở dì đi kiếm gì ăn rồi con chở dì về nhé.
– Ừ dì cũng đói rồi.
Đạt tấp vào 1 quán phở. Cả nó lẫn bà Tuyết đều đang đói, nên ăn vội tô phở để lót dạ. Ăn xong, Đạt mở lời:
– Con chở dì về nhà. Rồi mai con chạy đi mượn bạn con số tiền còn lại. Khi nào kiếm đủ thì con mang qua đưa dì.
– Dì cảm ơn Đạt rất nhiều. Cũng may có Đạt cứu, chứ thằng Tài mà có gì, chắc dì cũng chết.
Thấy bà Tuyết lại sắp khóc. Đạt liền chặn lại:
– Mọi chuyện cũng xong rồi. Thôi dì đừng lo nữa.
– Số tiền này Đạt cho dì vài tháng, dì kêu bán miếng đất bên quận 9 rồi trả lại Đạt.
– Dạ, dì cứ thong thả. Giờ con chở dì về nghỉ ngơi. Đi cả ngày chắc dì cũng mệt rồi.
– Thôi không cần đâu Đạt.
– Sao vậy dì? Nhà dì cũng tiện đường con đi về mà.
– Bây giờ chồng dì ổng đang nóng, mỗi lần ổng nổi nóng là đi nhậu say xỉn. Dì không muốn chạm mặt ổng lúc này, mắc công lại gây gổ. Đạt cho dì xuống ở 1 khách sạn nào sạch sẽ, yên tĩnh để dì ở đó vài hôm, sẵn tiện dì còn đi kiếm thằng Tài. Chờ êm chuyện và tìm được nó rồi, dì mới về nhà.
– Dạ, dì tính vậy cũng được. Để con chở dì đi kiếm.
Đạt chở bà Tuyết vô 1 khách sạn 2 sao. Nó biết bà không còn nhiều tiền trong người, nên trả trước tiền ở 1 tuần cho bà. Đạt đưa chìa khóa cho bà Tuyết, chuẩn bị dắt xe về thì bà ấp úng nói:
– Đạt… giúp dì 1 chuyện nữa được không?
– Sao vậy dì?
– Đạt… Đạt… ở lại với dì được không? Dì chưa ở chỗ lạ 1 mình. Dì… sợ… ma…
– Ha Ha Ha…
Đạt vô tư bật cười lớn, mà không để ý là bà Tuyết đang ngại đến đỏ mặt. Nhìn thấy bà ngượng ngùng, Đạt thấy mình vô ý quá, vội nghiêm túc lại…
– Con xin lỗi dì con vô ý quá. Vậy để con đổi lại phòng giường đôi.
– Thôi đừng, tốn kém lắm Đạt. Phòng 1 giường có 700k, 2 giường tới 1 triệu 2. Mắc lắm. Dì chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi.
– Dạ.
Đạt đi trước để bấm thang máy. Nó khẽ nhếch mép, không cần tốn công mà cá cũng tự bơi vô lưới.
Bước vô phòng cũng rộng rãi, sạch sẽ. Cả ngày đi ngoài đường khiến mình mẩy Đạt và bà Tuyết hôi hám, khét nắng. Bà Tuyết kêu Đạt vô tằm trước, trong lúc đó bà liên hệ với bạn thằng Tài để dặn gặp nó thì báo ngay cho bà.
Đạt tắm xong, nó quấn khăn ngang bụng đi ra, thấy bà Tuyết vẫn đang nói chuyện điện thoại. Bà quay qua thấy Đạt chỉ quấn có cái khăn, bà hơi ngại vì tình thế bất đắc dĩ này.
Đạt tinh ý, ra dấu cho bà vô tắm. Chờ bà cúp máy, Đạt mới nói:
– Dì vô tắm rồi bỏ đồ dơ ra ngoài để con gọi lễ tân, nhờ người đem giặt sấy, sáng mai chắc sẽ kịp khô. Dì không đem theo quần áo, không lẽ dì tính mặc đồ dơ đi ngủ. Dì đừng ngại, cứ coi con như Tài và Quang.
Bà Tuyết thấy Đạt nói hợp lý. Nó cũng đáng tuổi con bà, và là ân nhân của 2 mẹ con bà, nên bà cũng yên tâm.
20 phút sau, bà Tuyết ngại ngùng bước ra. Cái khăn tắm tuy lông lá xù xì, vẫn không he được sự bốc lửa toát ra từ cặp vú vá cặp mông căng tròn của bà Tuyết. Đạt giá bộ xem tivi, lâu lâu lại liếc nhìn bà, cây cơ của nó cũng từ từ nhổng lên. Cả 2 tự nhiên đỏ mặt, không ai dám nhìn thẳng người kia. Đạt liền đánh trống lảng để không khí bớt căng thẳng:
– Dì cũng mệt rồi. Để con tắt đèn và tivi cho dì ngủ.
Bà Tuyết sấy khô tóc rồi nhẹ nhàng ngồi lên giường, lấy chăn đắp kín người, bà gỡ cái khăn 1 cách khẽ khàng, tránh không để Đạt biết bà đang khỏa thân dưới lớp chăn.
Đạt đứng lên tắt bớt đèn, vặn nhỏ tiếng tivi rồi lên giường, chùm chăn nằm kế bà Tuyết. Nó khéo léo cởi cái khăn ra, lấy chân đẩy cái khăn xuống dưới.
Đạt cố tình chỉnh máy lạnh 18 độ, nó còn mở thêm quạt để không khí trong phòng mau lạnh hơn. Bà Tuyết vẫn vô tư nằm xem tivi. 1 phút, 2 phút, 5 phút, bà bắt đầu cựa quậy vì lạnh. Đạt biết nhưng vẫn im.
Càng lúc bà càng lạnh hơn, bà nhích từ từ về phía Đạt, để cái hơi ấm tỏa ra từ người Đạt giúp bà thấy đỡ lạnh hơn.
Khi da thịt bà chạm vào da thịt Đạt. Nó ngây ngô hỏi:
– Dì lạnh hả? Để con tắt bớt quạt.
Đạt bung chăn đứng lên tắt quạt. Không biết nó quên thiệt hay đang giả vờ, nó đang trần như nhộng, con cặc đang cương cứng ngắc. Nó đi lại chỗ công tắc, con cặc lủng lẳng phía dưới như khiêu khích, như mời gọi. Tắt quạt xong, Đạt mới sực nhớ con cặc đang lộ thiên. Theo phản xạ, nó liền dùng tay che hạ bộ, chạy về giường, chùm chăn kín người.
– Xin lỗi dì, con vô ý quá. Tại ở nhà con quen ngủ như vậy.
Bà Tuyết im lặng, mặt nóng bừng, nhưng cũng may là ánh đèn mờ mờ nên Đạt không phát hiện mặt bà đang đỏ ửng lên vì ngại. Bà im vì bà cũng khỏa thân không khác gì Đạt.
Nằm xem tivi 1 hồi, vì đi ngoài nắng suốt buổi chiều, nên cả 2 đều mệt và thiếp đi lúc nào không biết.
Đạt giật mình tỉnh giấc, thấy tivi vẫn đang mở. Nó nhìn đồng hồ trên tivi lúc này đã hơn 12 giờ. Đạt nhìn sang bên cạnh, bà Tuyết đã nằm sát rạt nó từ lúc nào, người bà rúc vào dưới cánh tay nó, co ro như con tôm vì lạnh.
Đạt quay mặt qua phía bà, vòng tay ôm trọn cơ thể bà vào lòng. Đạt quá mệt, không suy nghĩ gì, nhắm mắt ngủ tiếp.
Đang lim dim chuẩn bị vào giấc, tiếng bà Tuyết hét lên khiến Đạt bừng tỉnh:
– Đừng anh, nó là con mình mà.
Thì ra bả đang mớ. Tội nghiệp bà Tuyết, tình thương con lớn lao của bà khiến Đạt cũng phải mủi lòng. Nó ôm bà chặt hơn, vỗ về bà bình tâm lại.
Thấy hơi thở bà Tuyết đều lại, Đạt cũng nhắm mắt chuẩn bị vào giấc. Thì bất chợt, bà Tuyết gác chân lên người Đạt, cơ thể bà ép sát cơ thể Đạt, cặp vú bà dán chặt người Đạt. Hơi thở bà phà vào ngực nó.
Cơ thể Đạt bắt đầu phản ứng tự vệ, thằng em Đạt quyết đứng lên bảo vệ thằng anh, nó chọt thẳng về phía trước ngay hạ bộ kẻ thù. Đạt cố nhích mông về sau, để không cho thằng em nó chạm vào bà Tuyết. Nhưng phần hông dưới của nó đã bị chân bà Tuyết kềm kẹp.
Đạt càng lúc càng khó chịu, con cặc nó càng lúc càng nứng, cứng ngắc, nóng hổi chọt thẳng ngay mu bà Tuyết. Chân bà Tuyết vòng qua, như gọng kìm móc chặt thân dưới của Đạt.
Đạt không biết bà vô tình hay cố ý, không biết bà ngủ thật hay giả vờ, nhưng cái lồn của bả đang dần hở mép. Và Đạt biết con cặc của mình sắp sửa chịu hết nổi, nó muốn đâm, muốn chọt, thật mạnh, thật sâu, vô người đàn bà đang ôm chặt thằng anh nó.
Bà Tuyết vẫn thở đều đều, có lẽ bà ngủ say thật. Nhưng giờ Đạt mắc kẹt như vậy, làm sao ngủ. Vùng thoát ra khỏi vòng vậy thì Đạt sợ làm bả tỉnh giấc, làm bà thấy ngại trước hoàn cảnh trớ trêu này, và Đạt cũng thấy tiếc nếu bỏ qua miếng mỡ đang treo trước miệng.
Suy nghĩ quân tử sớm biến mất khỏi tâm trí Đạt. Khi nó đưa tay xuống, khéo léo chỉnh con cặc ngay thẳng, đúng ngay vị trí mép lồn Tuyết…
Rất nhẹ, rất khẽ. Nó đẩy hông về trước. Từ từ, từ từ. Nước nhờn rỉ ra từ đầu khấc của nó, nước nhờn tiết ra từ cái lồn nở nang kia, hòa quyện, bôi trơn, dọn đường cho con cặc nó tiến vào.
Với lồn bà Vân, lần đầu Đạt còn thấy hơi rát. Nhưng với bà Tuyết, cũng hơi chật nhưng vẫn dễ dàng tiến vào hơn bà Vân nhiều. Hơi thở bà Tuyết bắt đầu gấp gáp, dồn dập.
Đạt chột dạ, chưa biết xử lý bước tiếp theo ra sao. Thì bà Tuyết đã đè ngửa nó ra, ngồi trên người nó, khiến cho con cặc nó đâm 1 phát lút cán vô lồn bà. Nó tưởng bà đã thức, nó vừa định mở miệng nói xin lỗi. Thì bà Tuyết đã tru tréo như con heo nái đang động đực:
– Ááá… ááá… em sướng quá…
– Em sướng quá ông xã ơi… bóp vú em đi…
– Em sướng quá… Em sướng quá…
– Bóp vú em đi… bóp vú em đi…
Bà vừa nói vừa hét, như đang mê sảng…
Đạt vội chiều theo ý bà. 2 tay nó đặt lên 2 bên vú, nhào nặn, xoa bóp. Nhưng 2 bàn tay Đạt cũng không đủ lớn để có thể ôm trọn hết bầu vú bà Tuyết.
Trong khi Đạt bóp vú, bà Tuyết sàng lắc mông liên tục, cách bà co thắt cơ lồn thật điêu luyện, chứ không vụng về như bà Vân. Đạt phải bái phục chồng bà Tuyết, ổng đúng là 1 tay chơi, đã huấn luyện cho bà thuần thục không thua kém gì mấy em cave chuyên nghiệp.
Đạt nằm dưới, hẩy mông ngược lên phụ họa cho bà Tuyết. Mắt bà vẫn nhắm nghiền, miệng vẫn rên rỉ những câu vô nghĩa.
Đạt cảm thấy muốn ra, 2 tay nó nhào bóp vú bà thô bạo hơn, hông nó hẩy tốc độ hơn. Chừng 2 phút, Đạt gồng người, bắn thẳng vô lồn bà Tuyết, từng đợt, từng đợt. Bà Tuyết cũng không chịu thua. Bà khom người, 2 tay ôm chặt lấy Đạt, mông bà hẩy liên tục, dập hùng hục.
Bà rùng mình, rùng mình.
Co thắt, co thắt…
Run rẩy, run rẩy…
Bà gục đầu lên ngực Đạt. Cơ thể bà rớt phịch xuống cơ thể Đạt.
Hơi thở bà đứt quãng, rồi chậm dần, đều dần.
Đạt ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì.
Nãy giờ là thật hay mơ. Là thật với nó hay với bà, là mơ với bà hay với nó.
Nó đăm chiêu suy nghĩ, rồi chìm vào giấc mơ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm lồn |
Tình trạng | Update Phần 8 |
Ngày cập nhật | 29/09/2023 11:49 (GMT+7) |