Vì thế hắn cắn răng một cái, lại cõng cái xác rùa mà đi vào.
Trên đường đi hắn không ngừng a… a… đầy thảm thiết, dưới vô số ánh mắt đầy chăm chú hắn đã tới cạnh Linh Lâm Vương rồi cũng lôi chân lão đi ra ngoài giống như với Cự Quỷ Vương.
Trên đường đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn kêu thảm thiết, đôi khi lại thêm vào mấy câu phàn nàn.
– Ta nói này, Linh Lâm Vương… A… Ngươi thật là mập quá… A!
– Ngươi có thể gầy đi được không… A… Ta thực không kéo được ngươi… A.
Linh Lâm Vương khó tránh khỏi ngượng ngùng, thế là thân hình lão không ngừng co rút lại, cuối cùng cũng trở thành độ lớn một người bình thường, được Bạch Tiểu Thuần ném khỏi Âm Trì.
Mà mười đại Thiên Công cũng rất nóng lòng, có điều tu vi bọn họ không đủ không thể mở miệng, chỉ đành lộ vẻ đáng thương, đầy trông đợi nhìn về Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cầu khẩn. Thấy vậy Bạch Tiểu Thuần cũng mềm lòng đi.
– Thôi, thôi, tuy các ngươi đều hận ta nhưng ta dù sao cũng rất là có khí độ, thôi thì một con dê cũng đem ra, hai con cũng thả đi…
Nghĩ vậy Bạch Tiểu Thuần liền thở dài, sứ mạng của hắn thật là quá nặng a. Vì thế lại vừa kêu thảm vừa bò đi, bò đi bò lại… Rất nhanh sau đó, một Đại Thiên Sư miễn cưỡng di chuyển được, ánh mắt đầy cổ quái, một Đấu Thắng Vương tâm cao ngạo khí đang cố hết sức chống đỡ, một đám tu sĩ Thiên Nhân Trần Hảo Tùng, toàn bộ đều được hắn dắt ra ngoài.
Tất cả mọi người, giương mắt mà nhìn Bạch Tiểu Thuần cứ từng người từng người mang ra. Cho đến khi bên trong Âm Trì cũng chỉ còn có… một mình Cửu U Vương phải đứng đần ra ở đó.
Lúc này trong lòng lão không ngừng mà văng tục, lão đứng chờ cả buổi thế mà cái tên Bạch Tiểu Thuần kia lại không thèm nhìn tới, chỉ đi cứu những người khác.
Dù lão biết tên kia cùng con trai nối dõi của mình là Chu Hoành có chút mâu thuẫn nhưng nghĩ lại cũng đâu đến nỗi phải tuyệt tình như vậy. Mà ít nhất ngươi cũng phải để lại vài tên bầu bạn cùng ta chứ…
Về phần tiểu cô nương cũng đã tức giận lắm rồi, khuôn mặt vặn vẹo, nàng cảm thấy mình sắp điên lên rồi. Thuật pháp này không ảnh hưởng tới Bạch Tiểu Thuần thì thôi nhưng đối phương lại ở trước mặt mình mà cứu từng người từng người một…
Càng đáng giận hơn là, đám người Đại Thiên Sư sau khi ra ngoài lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng khôi phục thương thế. Có thủ đoạn của Bán Thần, thương thế bọn họ cũng đã chuyển biến tốt đẹp, ngay đến Cự Quỷ Vương cũng không còn suy yếu như trước nữa, lão nhờ có bí pháp mà thương thế đã lập tức khôi phục phân nửa.
Nếu cứ dây dưa như vậy thì sợ là không lâu nữa đám Bán Thần này lại khôi phục chiến lực tới đỉnh phong.
– Bạch Tiểu Thuần!
Tiểu cô nương thét lên một tiếng, truyền khắp bốn phương làm tất cả mọi người đều giật mình. Bạch Tiểu Thuần cũng sững người lại một chút, đáy lòng không ngừng kêu khổ. Có điều mọi người còn chưa kịp suy nghĩ gì thì Đại Thiên Sư, Đấu Thắng Vương, Linh Lâm Vương cùng Cự Quỷ Vương, tứ đại Bán Thần vốn đang đả tọa, lập tức mở mắt ra. Bốn người đồng loạt bước về phía trước, đi tới không trung, ai nấy thi triển ra thần thông của chính mình, mạnh mẽ đánh về Âm Trì ngàn dặm kia.
Cùng lúc đó, Cửu U Vương đang bị nhốt trong Âm Trì cũng gầm to, toàn lực chống cự, rồi đồng thời cùng bốn đại Bán Thần ở ngoài xuất thủ.
Tiếng nổ vang lên ngập trời thậm chí còn vượt qua sóng âm. Âm Trì ngàn dặm kia không ngừng tan vỡ, không đến mười cái hô hấp trôi qua liền không thể giữ được nữa, ầm ầm tan rã, chia năm xẻ bảy. Cửu U Vương phun mấy ngụm máu tươi, thân thể chỉ thoáng cái đã trở nên già nua rất nhiều, thân thể bị trọng thương, lui về phía sau.
Đám người Đại Thiên Sư cũng bị xung kích do Âm Trì tan vỡ đánh lui lại. Ai nấy đang định tiếp tục thi triển thần thông thì ngay lúc này, tiểu cô nương liền hét lên, đoàn máu tím kia liền vặn vẹo, biến thành thân thể của nàng, hai tay nâng lên, vung mạnh về hướng bầu trời.
Dưới cái vung này, lập tức trời xanh vặn vẹo, bát phương nổ vang, oan hồn từ toàn bộ Man Hoang bay tới cũng đột nhiên tăng mạnh số lượng, tốc độ bay tới cũng nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong chớp mắt, số hồn ngưng tụ ở đây đã vượt qua mười mấy tỉ, gào thét mà bay tới dung nhập vào tiểu cô nương.
Lúc này nhìn lại, thiên địa đã mờ đi, vô số oan hồn ở nơi đây rú lên, chúng càng lúc càng nhiều, chỉ trong chốc lát, đã tăng lên đến hơn trăm tỉ, thật không thể nhìn rõ được, rậm rạp chi chít vây tròn quanh tiểu cô nương, tạo thành một cơn lốc hồn!
Trong cơn lốc này, một gương mặt cực lớn được hình thành từ vô số hồn, thậm chí che lấp bầu trời, đó chính là tiểu cô nương kia. Lúc này ánh mắt nàng lóe lên vẻ âm lãnh, oán khí trùng thiên, làm mặt đất chấn động.
– Hôm nay, các ngươi ai cũng không trốn được!
Âm thanh từ trong miệng tiểu cô nương vang lên, giống như vô số oan hồn cùng nói, vô cùng quỷ dị, sau đó nàng liền há to miệng. Lập tức từng cơn lốc màu đen từ đó tràn ra.
Những cơn lốc này ẩn chứa sức mạnh kinh thiên, không ngừng mà bành trướng. Chứng kiến đám lốc xoáy này chuẩn bị nổ bung, dù là đám Đại Thiên Sư cũng phải biến sắc mặt, Bạch Tiểu Thuần thì càng sợ hãi, hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Mà một khi nổ ra, uy lực của những cơn lốc này hoàn toàn có thể quét ngang bát phương, diệt sạch tất cả. Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài đầy tang thương từ trong hư vô đột nhiên truyền ra!
Ngay khi từng cơn lốc xoáy đang bùng nổ thì từ hư vô bỗng đi ra một thân ảnh mặc áo bào đen, mặt mũi mơ hồ, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy lão thì từ đấy lòng liền có cảm giác vô tận năm tháng đã trôi qua. Dường như hắc bào nhân trước mắt bọn họ đang từ không biết bao nhiêu năm tháng trước đây, xuyên qua thời không từng bước đi tới.
– Thủ Lăng gia gia.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
– Minh hoàng!
Đại Thiên Sư cùng với mấy vị Bán Thần thần sắc đều biến đổi, lộ vẻ cung kính, đến như Đại Thiên Sư lúc này cũng thở sâu, thần tình nghiêm nghị.
Xưng hô của bọn họ đối với Thủ Lăng Nhân làm hai mắt Bạch Tiểu Thuần trợn to, ngây ngẩn cả người.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/11/2019 03:29 (GMT+7) |