Bốn tông môn là đua tranh giành số lượng phần truyền thừa, nên số lượng người tham gia là yếu tố cực kỳ quan trọng, Nghịch Hà Tông chỉ có một người hợp tư cách, như vậy trên cơ bản là không thể gây ra một chút lo ngại nào, e là lần này Nghịch Hà Tông chỉ lấy được một trong một trăm cũng đã là may mắn lắm.
Tu sĩ Tinh Hà Viện thở phào nhẹ nhõm, sát ý đối với Nghịch Hà Tông cũng giảm hẳn, thay bằng khinh miệt.
Duy chỉ có Trần Vân Sơn mắt vẫn rực sát ý nhìn Bạch Tiểu Thuần. Mối hận một tháng trước khiến cả tháng nay hôm nào hắn cũng gặp ác mộng, còn bị tông môn trừng phạt, hôm trở về tông môn ai cũng cười nhạo hắn, khiến oán khí của hắn vô cùng mãnh liệt.
“Tiếc là ở đây không cho phép giết người, nếu không nhất định ta sẽ giết chết ngươi!” Trần Vân Sơn nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, thầm nghĩ.
Người Cực Hà Tông cũng thu ánh mắt, không còn hứng thú với Nghịch Hà Tông, đối với họ, đây chỉ là một lần đi làm nhiệm vụ cho tông môn, ai tham dự cũng được ban thưởng rất xa xỉ.
Thiên Giác Kiếm cuối cùng cũng tới nơi, ba người Xích Hồn, Bạch Tiểu Thuần và Thiết Đản hạ xuống đất.
Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn hai tông kia, thấy phe nào cũng cả hai chục tu sĩ kết đan, người nào cũng mạnh mẽ vững vàng thì cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Sao… sao họ có nhiều người như vậy…” Bạch Tiểu Thuần bồn chồn, chỉ có một mình mà phải tranh với hơn bốn mươi người đoạt truyền thừa ấn ký, cơ thể nhỏ bé của hắn làm sao chịu nổi.
Ba người Xích Hồn nhíu mày, đảo mắt qua hai tông Tinh, Cực rồi ngồi xuống, không có ý tới bắt chuyện với nhau.
So với hai tông này, Nghịch Hà Tông trông khá là thế đơn lực bạc.
“Thì ra kẻ có đủ tư cách của Nghịch Hà Tông không phải là một người, mà còn có thêm một con thú, tính là một suất rưỡi vậy.” Trần Vân Sơn bỗng lên tiếng, đồng môn của hắn cười vang.
“Đâu phải chỉ một suất rưỡi, nói bậy à. Thấy người ta dán cả đống phù văn trên người không, còn cõng cả một cái nồi to tướng đen thui kìa!”
Tiếng cười vàng thêm vang dội.
Tu sĩ Cực Hà Viện nhìn Thiết Đản vẻ tham lam, họ đã nhìn ra Thiết Đản không tầm thường.
Thiết Đản bị nhiều tu sĩ Kết Đan nhòm ngó thì bất an, lân vảy dựng đứng, dưới chân bừng lửa tím, khe khẽ gầm gừ.
Bạch Tiểu Thuần vốn đã lo lắng không yên, giờ nghe Trần Vân Sơn mỉa mai, lại thấy người ta tham lam nhìn làm Thiết Đản bất an, thì nổi giận.
Nhưng giận cũng chẳng làm được gì, vì Nghịch Hà Tông quá yếu so với người ta.
Ba hồn Xích Hồn im lặng, thầm hối hận vì đã buộc Bạch Tiểu Thuần tham dự, vốn muốn Bạch Tiểu Thuần đi tranh đoạt truyền thừa ấn ký, là bởi vì họ cảm thấy với chiến lực của Bạch Tiểu Thuần, cộng với mớ chí bảo phòng thân, dù không lấy được truyền thừa ấn ký, thì người ta muốn lấy mạng hắn cũng rất khó.
Quan trọng nhất là Tinh Không Đạo Cực Tông đã đặt ra quy tắc không cho phép có người mất mạng trong quá trình tranh đoạt truyền thừa ấn ký, điều này rất hợp ý với tứ tông, vì chẳng ai muốn thiên kiêu của mình bị chết ở đây.
Nên ba người Xích Hồn mới muốn Bạch Tiểu Thuần tham gia, dù không thu hoạch được gì, thì cũng có nhận thức về các thiên kiêu cùng thế hệ, có được kinh nghiệm.
Nhưng bây giờ, thấy chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần phải tranh đoạt với hơn bốn mươi người, ba người lại trở nên do dự.
Bỗng phía xa truyền tới chấn động, một chiến thuyền bạc rất to xé rách hư không, đột ngột xuất hiện trên không trung!
Xung quanh chiến thuyền là vô số tia chớp xé toạc tầng mây, đì đùng chớp lóe.
Là tông môn mạnh nhất trong tứ đại tông trung du, Đạo Hà Tông!
Thuyền vừa xuất hiện, những thân ảnh lập tức xuất hiện, từ trên thuyền ào ào nhảy xuống với tốc độ cực nhanh, số lượng phải hơn bốn mươi người…
Tông môn trung du quá lớn, quá nhiều tài nguyên, lại giàu linh khí, khiến số lượng thiên kiêu của họ cũng vượt cực xa các tông môn hạ du.
Bốn mươi tu sĩ Kết Đan xuất hiện, theo sau là một luồng uy áp mạnh mẽ, người cuối cùng rời khỏi chiến chu chính là lão giả áo bào trắng từng xuất hiện trong đại điện Nghịch Hà sơn một tháng trước.
Lão giả đảo mắt, thấy Nghịch Hà Tông chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần thì cũng không hề có vẻ bất ngờ, chỉ cười nhạt.
“Xin mời thượng tông sứ giả tới mở cửa cho bốn tông ta tranh đoạt truyền thừa ấn ký!”
Lão rổn rảng lên tiếng. Trên trời, mây mù tụ lại, gió thổi cuồn cuộn, đám mây dần tạo thành một đôi mắt cực to!
Từ đôi mắt tỏa ra chấn động rất mạnh mẽ, khiến trời đất cũng biến sắc, nhìn thẳng xuống đất.
Tu sĩ ba tông Tinh Cực Đạo đều đứng thẳng dậy, cúi đầu chào, ba Hàn Tông cũng bắt chước làm theo.
“Quy tắc tranh truyền thừa ấn ký không thay đổi, không cho phép được xuất hiện tử vong, kẻ nào kẻ giết người, hình thần câu diệt!” Đôi mắt vang ra tiếng nói, đại trận cự thạch tỏa ánh sáng năm màu rạng rỡ, uy áp của nó giảm hẳn đi, cho phép tu sĩ có thể đi vào trong.
“Mở!”
Hơn bốn mươi người của Đạo Hà Viện ào ào bay vào trong miếu.
Đệ tử Tinh Hà Viện và Cực Hà Viện lũ lượt bay theo, Bạch Tiểu Thuần lấy hết dũng khí, cùng Thiết Đản cũng vọt tới.
Hắn biết sau khi vào trong miếu, sẽ được truyền tống đến một chỗ đặc biệt.
Ở đó có một ngọn núi ấn ký, quanh ngọn núi đều là trận pháp.
Truyền thừa ấn ký ở trong ngọn úi đó, tổng cộng có một trăm phần ấn ký, sẽ lần lượt từ trong núi bay ra, bay lượn khắp nơi, người ta sẽ tranh nhau giành chúng hấp thu vào người.
Giành được càng nhiều, hấp thu vào người càng nhiều, sau này khi dung hợp sẽ đạt được công pháp trình độ khác nhau!
“Thiết Đản, nhớ phải theo sát ta, ở đây có rất nhiều người xấu.”
Thiết Đản khẽ gầm gừ gật đầu, Bạch Tiểu Thuần chỉnh trang lại quần áo, bước vào trong miếu.
Bạch Tiểu Thuần và Thiết Đản vừa đi vào, hào quang quanh miếu tiêu tán, đại trận cự thạch lại tỏa ra uy áp như cũ, giữa không trung xuất hiện một màn sáng.
Trên màn sáng này hiện tên người của bốn tông, đằng sau mỗi cái tên đều có những cái chấm, những chấm này cho thấy số lượng ấn ký mà người đó đã giành được.
Bốn tông thu hoạch được bao nhiêu, nhìn vào là thấy ngay!
Ngoài đại trận cự thạch, các tu sĩ nguyên anh của ba tông Tinh Cực Đạo nhàn nhã tán dóc với nhau, lão giả tóc đỏ của Tinh Hà Viện nói với lão giả áo trắng của Đạo Hà Viện, giọng đầy khách khí.
“Lần này nhất định Đạo Hà Viện lại là đệ nhất, Tinh Hà Viện e cũng không giành nổi vị trí thứ hai của Âu Dương huynh Cực Hà Viện, nhưng mà chúng ta đặt mục tiêu cũng không cao, thứ ba là được rồi.” Lão giả tóc đỏ cười.
“Chu huynh thật là, ai thứ hai ai thứ ba còn chưa biết đâu!” Tu sĩ trung niên của Cực Hà Viện được lão giả tóc đỏ gọi là Âu Dương huynh cười nhạt, tuy hắn nói thế, nhưng thần sắc lại rất tự tin.
Ba tông tự tại tán chuyện với nhau, coi ba người Nghịch Hà Tông Phong Thần Tử như không thấy.
Ba người Phong Thần Tử sầm mặt im lặng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/10/2019 11:29 (GMT+7) |