“Cái này không tệ, có chỗ xài được… ừ, ta miễn cưỡng mua vậy!” Đây là câu nói của Bạch Tiểu Thuần lúc luyện chế siêu cấp Tịch Cốc đan.
“Vật này tốt, ta muốn!” Đây, là câu nói của Bạch Tiểu Thuần ở thành Bắc Thanh Long hội, lúc vừa mới phát triển.
Còn bây giờ…
“Cái này, cái kia, cái này nữa… ba cái này không lấy, những cái còn lại lấy hết!” Bạch Tiểu Thuần đi vào một gian Pháp bảo các, chỉ vào cả trăm kiện Pháp bảo treo trên tường, đắc ý mở miệng.
Tiểu nhị cửa hàng toát mồ hôi, tim đập thình thịch, quả thực là khách quý!
Không thể trách Bạch Tiểu Thuần xa hoa như thế, bây giờ dù ăn hay mặc, hay dùng, của hắn đều là thứ tốt nhất, quần áo trang phục, đạo cụ trang sức, chưa tới trăm vạn điểm cống hiến, nhưng ít nhất bảy tám chục vạn có dư, còn chuyện lên cầu vồng à, nếu hắn muốn, đi lúc nào cũng được.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần không nỡ bỏ nơi đây a, hắn cảm thấy sống trên cầu vồng chắc chắn không thể sung sướng bằng ở đâh, hắn cũng đã hỏi thăm rồi, thật sự trên cầu vồng không có được nhiều hưởng thụ như ở đây, nên hắn đã hạ quyết tâm, ở lại Không thành thành mới là tốt nhất.
“Kẻ đần mới lên đó!” Bạch Tiểu Thuần đắc ý hừ một tiếng, nghênh ngang dẫn người đi, người đi đường đều nhìn hắn ngưỡng mộ và tôn kính, Bạch Tiểu Thuần mở cờ trong bụng, càng thấy mình thật là quá ưu tú, đi tới đâu cũng có thể hô mưa gọi gió.
Yêu cầu của hắn không cao, cũng không quan tâm hiện giờ Thanh Long hội tích lũy được bao nhiêu điểm cống hiến, hắn chỉ cần biết đủ điểm cho mình và hội tiêu dùng là được.
Nhưng kiểu gì đương nhiên cũng sẽ có chuyện xảy ra, Thanh Long hội phát triển quá nhanh, thế nên rồng rắn lẫn lộn, bị người của Thiên Không Hội lẻn vào.
Việc Thanh Long hội chạm tay vào ba nội thành còn lại cũng làm lan ra đủ loại tin đồn, kẻ thì công nhiên gán ghép Bạch Dược Sư đầy tai tiếng làm cộng đồng căm phẫn của đông thành với Bạch Tiểu Thuần của bắc thành lên nhau, kẻ lại bảo Thanh Long hội làm việc ác bất tận.
Càng có một bộ phận, bảo rằng cái thứ mê hoặc đan giá rẻ kia là vô cùng nguy hại, và nghe đồn rằng là do Thanh Long hội làm ra. Tất cả các tin đồn đan vào nhau như một tấm lưới, đều cùng nhằm vào bao vây Bạch Tiểu Thuần, và Thanh Long hội.
Thần Toán Tử đã phát hiện ra điều này, hắn tự phong cho mình làm quân sư, trừ các tu sĩ chủ chốt của Thanh Long hội, người ngoài rất hiếm ai được gặp hắn. Lúc Bạch Tiểu Thuần nghe Thần Toán Tử báo cáo, lập tức nhìn ra ngay vấn đề, hắn biết Thiên Không Hội là bọn nham hiểm, biết đối thủ đã chuẩn bị mấy tháng giờ mới ra tay, thì nhất định sẽ là một kích lấy mạng.
Thần Toán Tử lập tức dặn dò, tất cả tu sĩ Thanh Long hội đều cẩn thận, phát động toàn lực, bắt đầu ngăn cản việc này phát sinh, đáng tiếc hiệu quả không tốt, ngược lại sự việc lại càng diễn ra ác liệt hơn.
Đến một buổi chiều, Bạch Tiểu Thuần đang ăn cơm chiều, trước mặt hắn là cả một bàn linh thực, trân hải vị chồng chất như một ngọn núi nhỏ, bên cạnh còn có hai nữ tu dịu dàng rót rượu hầu hạ.
Thần Toán Tử đang báo cáo tình hình tiến triển của Thanh Long hội, thì một người chạy vào bẩm báo.
“Đầu lĩnh, qua mấy ngày truy xét, chúng ta đã tìm ra một trong những đầu mối phát ra tin đồn, đã tóm được tên này về đây, kính xin đầu lĩnh định đoạt!”
Bạch Tiểu Thuần đang cầm đùi gà, nghe vậy chỉ ừ nhẹ một tiếng, Thần Toán Tử vỗ bàn, cáo mượn oai hùm quát.
“Dẫn tới, ta muốn xem tên này có bao nhiêu lá gan, lại dám bịa đặt sinh sự!”
Không bao lâu, những tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng vào.
“Các vị đạo hữu Thanh Long hội tha mạng, ta sai… ta sai rồi…” một tu sĩ tóc tai bù xù bị hai đại hán của Thanh Long hội xách tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần và Thần Toán Tử.
Tu sĩ kia kêu khóc thảm thiết, không hề giãy giụa, để mặc hai đại hán ấn quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu, chỉ không ngừng cầu xin tha thứ.
“Thanh Long lão đại tha mạng, tiểu nhân đã sai, từ nay trở đi không dám nữa…”
“Tại tiểu nhân không có mắt, tin vào Thiên Không Hội, Thanh Long lão đại ta sai rồi…”.
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt cầm đùi gà nhìn người kia, Thần Toán Tử mắt cũng đứng tròng.
Hai người nhìn nhau, vì đều nhận ra… cái tu sĩ đang không ngừng cầu xin kia, chính là… Hứa Bảo Tài.
Hứa Bảo Tài quần áo rách nát, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, rất chật vật, giọng nói khàn đặc, đầu cúi từ đầu đến cuối không dám nâng lên, hiển nhiên là rất sợ.
Bạch Tiểu Thuần ho một cái, thần sắc cổ quái, bỏ đùi gà đi, gọi to.
“Hứa Bảo Tài!!”
Hứa Bảo Tài bị gọi thì giật thót, giọng nói kia hình như quen quen… vội ngẩng đầu lên, thấy sau cái bàn đầy sơn trân hải vị là một khuôn mặt xa lạ.
Nhưng đứng ngay bên cạnh người xa lạ đó, lại là một người quen, với vẻ mặt cổ quái, Thần Toán Tử.
Hứa Bảo Tài ngây người, mặt dại ra, gương mặt xa lạ kia từ từ thay đổi… trở thành một gương mặt vô cùng quen thuộc.
“Bạch…” Hứa Bảo Tài nghẹn ngào, nhưng còn chưa kêu xong, một cái đùi gà đã bay tới, chặn vào miệng hắn.
“Hứa Bảo Tài, sao ngươi còn thê thảm hơn ta vậy, ta tưởng ta đã thảm lắm rồi, k hông ngờ ngươi còn thảm hơn ta.” Bạch Tiểu Thuần thấy Hứa Bảo Tài đớ người, rất vui vẻ cười.
Hai đại hán đang đè Hứa Bảo Tài thấy vậy bèn bỏ tay ra, biết có chuyện mình không nên nghe, vội cung kính lùi ra ngoài.
Mắt Hứa Bảo Tài đỏ lên, nhìn Bạch Tiểu Thuần mặc quần áo đẹp đẽ, mặt mày hồng hào, ăn một bàn đầy Linh thực, hắn chỉ tính đại khái giá trị các thứ là cả đầu đã mụ mị, tuy không bằng đệ tử áo vàng, nhưng cũng chẳng xê xích bao nhiêu, hắn có đi bán tin tức 60 năm, sợ cũng không cách nào kiếm được.
Nhất là Bạch Tiểu Thuần còn đã trở thành đầu lĩnh Thanh Long hội, việc này đã hoàn toàn phá vỡ tinh thần của hắn, làm nước mắt của hắn nhịn không được chảy xuống…
Còn có hai thị nữ đứng sau lưng Bạch Tiểu Thuần kia nữa, lại không phải là người thật, mà là Khôi Lỗi giống hệt người, làm lòng Hứa Bảo Tài càng rung lên, hắn biết, khôi lỗi dạng này vô cùng đắt đỏ.
Thần Toán Tử Hứa Bảo Tài cũng nhìn kỹ, cả người trên dưới lấp lánh, mặt mày sung mãn, tu vi cao hơn hẳn mấy tháng trước, trong lòng hắn vô cùng cay đắng.
Hắn thật sự đã hối hận quyết định ban đầu, mấy tháng nay hắn vô cùng thê thảm, dựa vào việc bán tin tức kiếm bạc cắc, tự ngạo bản thân săn tin siêu hạng, thế mà không biết Bạch Tiểu Thuần lại là thủ lĩnh Thanh Long hội, hắn hối hận vô cùng, mình bỏ đi quả là đã bỏ lỡ một lần tạo hóa.
“Thiếu tổ, ta sai…” Hứa Bảo Tài hạ quyết tâm, dù Bạch Tiểu Thuần đuổi hắn đi, hắn chết cũng không đi.
“Được, ngươi dù sao cũng là ta mang đến, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, tuy các ngươi lúc trước vô tình bỏ mặc ta, nhưng ta là người rộng lượng, từ nay ngươi theo ta lăn lộn đi.” Bạch Tiểu Thuần rất rộng lượng vung tay lên, Hứa Bảo Tài cảm động khóc rống, trong khi Thần Toán Tử ho một cái, hình như mấy lời này rất quen tai…
“Tối nay ngươi đi nghỉ ngơi chút trước, mấy ngày nữa chúng ta sẽ nói chuyện.” Bạch Tiểu Thuần đã ăn xong, thị nữ lập tức đi lên đưa khăn lau miệng lau tay cho hắn, Bạch Tiểu Thuần đắc ý hất cằm, nói với thị nữ.
“Đi, đỡ lão gia đi luyện đan.”
Lập tức hai thị nữ bước lại, vịn hắn đứng dậy, căn bản hắn chẳng cần cất bước, cứ thế lơ lửng được đỡ đi, tới đây, Thần Toán Tử quay sang, thuần thục hô to.
“Cung tiễn lão gia…”
Hứa Bảo Tài lại há hốc mồm, không ngờ làm người còn có thể hưởng thụ như vậy, sống như vậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/10/2019 11:29 (GMT+7) |