“Hứa huynh, mới mấy tháng không gặp, sao ngươi lại thảm như vậy.”
Hứa Bảo Tài nghe mà phẫn nộ, lúc trước chính là do Thần Toán Tử xui khiến, hắn mới lựa chọn rời đi, nhưng bây giờ không thể nói như vậy được, nên ngoài mặt thì đầy cay đắng, trong lòng thì chửi bới không ngừng.
Thần Toán Tử cũng đuối lý, nhìn nhìn Hứa Bảo Tài, thở dài một tiếng.
“Ngươi cũng đừng oán ta, lúc ấy ta cũng đâu có tính ra thiếu tổ của chúng ta lại có khả năng kinh người như thế. Phải biết trong Không Thành, tu vi không phải là tất cả.” Thần Toán Tử cảm khái, đi sắp xếp chỗ ở cho Hứa Bảo Tài, cũng cấp cho hắn không ít điểm cống hiến để làm tiền tiêu vặt…
Trên đường đi, Hứa Bảo Tài cũng nhận ra Thần Toán Tử trong Thanh Long hội chỉ là dưới một người mà trên mọi người, mọi tu sĩ trong đều rất cung kính với Thần Toán Tử.
Một màn này làm cho Hứa Bảo Tài lại bị kích thích.
Hắn thức trắng một đêm, sớm hôm sau, hai mắt đỏ ké đi ra khỏi phòng, trong lòng thầm thề.
“Ta nhất định phải chiếm được vị trí trong lòng thiếu tổ, phải quan trọng hơn cả Thần Toán Tử!”
Hứa Bảo Tài đến giúp Bạch Tiểu Thuần rất nhiều, vì hắn cực giỏi về việc tìm hiểu thông tin và tung tin đồn, giúp Thanh Long hội dần chuyển từ thế thủ sang thế phản kích trong cuộc chiến tin đồn.
Công của Hứa Bảo Tài rất lớn, mà hắn cũng quyết tâm liều mạng, lấy hết toàn lực ra làm.
Bạch Tiểu Thuần càng thêm thanh nhàn, Thần Toán Tử làm quản lý, Hứa Bảo Tài chịu trách nhiệm tin tức, càng có thêm mấy chục đệ tử áo cam tới tham gia, gánh vác công việc, khiến kết cấu của Thanh Long hội ổn định và vững vàng hơn.
Đối ngoại phát triển, chẳng những không giảm bớt, lại càng thêm đại khí, lượng Trí Huyễn Đan bán ra càng ngày càng kinh người.
Thiên Không Hội thầm ra rất nhiều chiêu ngầm, nhưng những chiêu này đối phó một người hay một tổ chức nhỏ thì rất hiệu quả, nhưng Thanh Long hội phát triển thật sự quá nhanh, khiến những cách kia của Thiên Không Hội đều mất hiệu quả.
Khiến Thiên Không Hội vô cùng giận dữ Thanh Long hội.
Thiên Không Hội cũng nghiên cứu Trí Huyễn Đan của Bạch Tiểu Thuần, đã xác định được thủ lĩnh Thanh Long hội chính là người lúc trước sáng tạo ra siêu cấp Tịch Cốc đan, Bạch Dược Sư.
Thậm chí họ cũng đã đi điều tra lai lịch Bạch Tiểu Thuần, nhưng không tìm thấy gì, mật thám họ cài trong Thanh Long hội cũng không tìm được gì cả, vì trong cả Thanh Long hội, người biết tu vi của Bạch Tiểu Thuần không nhiều lắm, lại có Thần Toán Tử chặn trước, ai nấy đều giữ kín như bưng.
Việc này cũng để cho họ cố kỵ rất nhiều, bất quá trong Tinh Không Đạo Cực Tông, số người không tra được lai lịch cũng không ít, về phần tìm hiểu từ hướng Trí Huyễn Đan, cũng là như thế, vì Trí Huyễn Đan này họ cũng là ngẫu nhiên có được, không biết lai lịch của nó, Đông mạch Tu Chân Giới lại quá lớn, chuyện phát sinh ở trung hạ du, trong thời gian ngắn cũng không truyền tới đây nổi.
Nên sau một thời gian, thấy Thanh Long hội phát triển càng thêm khổng lồ, Trí Huyễn Đan lại tiêu thụ vượt qua cả Thiên Không Hội, họ rốt cuộc không nhịn được nữa.
Sau khi bàn bạc, có người đề nghị tiếp tục dùng chiêu, khiến cho Thanh Long hội sụp đổ, nhưng sẽ mất thêm chút thời gian, song ai đó đã hừ một tiếng.
“Không thể đợi thêm nữa, Thiên Không Hội chúng ta không phải không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, mà là chúng ta không muốn phá vỡ quy tắc mà thôi, nhưng nếu Thanh Long hội không biết tốt xấu… Các ngươi không cần bàn thêm nữa, lâu quá rồi, e là người ta cũng đã quên sức mạnh của Thiên Không Hội chúng ta, tối nay, bắt Bạch Dược Sư kia lại!”
“Bạch Dược Sư kia tu vi lai lịch không biết, tu vi không biết, việc này…” Có người ngần ngừ.
“Chuyện không biết trên đời rất nhiều, chẳng lẽ cứ gặp phải là chúng ta lại lùi bước? Dù lai lịch của hắn có lớn hơn nữa, có thể vượt qua gia tộc Thiên Nhân sau lưng Thiên Không Hội chúng ta sao? Dù hắn tu vi có cao, đừng nói Nguyên Anh Thiên Nhân, ngay cả Kết Đan cũng là khó có khả năng, nếu là Kết Đan cảnh cường giả, hắn đã sớm đi lên cầu vồng, còn tốn thời gian đi luyện dược làm gì!”
Người trong Thiên Không Hội im lặng, người nói chuyện địa vị rất cao, những người khác nhìn nhau, cho dù thấy có chỗ vẫn không ổn, nhưng không dám lên tiếng nữa.
Thế là, cả Thiên Không Hội bắt đầu chuyển động, trong Thiên Không Hội không có Tu sĩ kết đan, mạnh nhất là Trúc Cơ Đại viên mãn đã chạm tới giả đan, vì trong Không thành chỉ có đệ tử hai màu đỏ và cam, nếu đã lên áo vàng thì tất phải phi thăng, không được hàng lâm xuống đây.
Lần này để đối phó Bạch Tiểu Thuần, Giả Đan tu sĩ xuất động mười người, cộng thêm mấy chục Trúc Cơ Đại viên mãn, và rất nhiều Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Suốt đêm lẻn vào thành Bắc, thẳng đến Thanh Long hội.
Lực lượng này đủ để quét ngang những thế lực nhỏ của Không thành.
Tốc độ của họ rất nhanh, lại còn đột nhiên tập kích, quyết bắt Bạch Tiểu Thuần, nếu không bắt được, giết chết cũng được.
Đêm nay trời tối đen không gió, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi tu Hàn Môn dưỡng niệm quyết, trải qua mấy ngày tu luyện, hắn đã sắp tiếp cận Hạ Hàn đỉnh phong.
Cơ thể hắn từ trong ra ngoài đều hàn khí bức người, cả gian phòng đều là sương lạnh, may mà Bạch Tiểu Thuần khi tu luyện đều thu liễm, nếu không hàn khí này tản ra cũng đủ làm đông cứng toàn thân Trúc Cơ tu sĩ.
Bạch Tiểu Thuần đang định khí Ngưng Thần, nhưng đột nhiên, hắn mở mắt, nhìn ra ngoài, thần sắc có chút cổ quái, nhưng rồi mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt.
Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt không lâu, ngoài động phủ đã có nhiều người nhanh chóng xông vào, song vừa vào động phủ, trận pháp bảo vệ của Thanh Long hội cũng mở ra.
Một tiếng nổ vang, tu sĩ Thiên Không Hội dùng sức mạnh phá vỡ trận pháp, trong Thanh Long hội lập tức phản ứng, thanh âm chiến đấu vang lên ồn ào.
“Cút!” Mười Giả Đan tu sĩ đi trước, mở đường, họ đột nhiên tập kích, khiến Thanh Long hội trở tay không kịp, liên tiếp phải lùi lại, các đầu lĩnh của Thanh Long hội cũng đã nhận ra mười tu sĩ đi đầu của phe địch.
“Giả Đan!” Mười Giả Đan tu sĩ dễ dàng đánh vào.
“Thủ lĩnh Thanh Long ở trong gian phòng kia!” Người của Thiên Không Hội cài trong Thanh Long hội xuất hiện, chỉ hướng, mười tu sĩ giả đan đầy tự kiêu xông thẳng tới chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần, sáu người nhanh nhất đầy khinh miệt xông thẳng vào.
Bốn người còn lại dừng ở ngoài, cản người tới cứu.
“Sau tối nay, Thanh Long không còn thủ lĩnh!” Một Giả Đan tu sĩ ngạo nghễ mở miệng.
Tu sĩ Thanh Long hội lo lắng, tu sĩ Thiên Không Hội thì cười khẩy, coi như đã làm xong nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này… âm thanh mọi người chờ đợi không hề xuất hiện, sáu tu sĩ giả đan đi vào lại chẳng truyền ra một âm thanh nào, dù tiếng đánh nhau cũng đều không có, vô cùng an tĩnh, lặng ngắt như tờ!
Người bốn phía sững sờ, Thần Toán Tử và Hứa Bảo Tài nhìn chúng đầy khinh thường.
“Chuyện gì thế…” ai nấy đều nhìn chăm chăm vào chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, cái phòng nhìn hơi tàn tạ bình thường kia vẫn tối đen như một cái động không đáy, làm người ta lạnh người.
Bốn tu sĩ giả đan còn lại quay sang nhìn nhau, nghiến răng, nếu cứ thế này rời đi, làm sao giải thích với mọi người, nên hợp lực cùng bay tới, định vào trong xem, thì một luồng hàn khí đã từ trong phát ra, mạnh mẽ lan ra xung quanh.
Bốn người bị hàn khí bao phủ, cả người như bị đóng băng, ai nấy mở to mắt không tin nổi, chỉ có một người ngay lúc bị đóng băng có một tia sáng đỏ bắn ra, đó là một tấm phù văn đang bốc cháy, nhờ nó, tu sĩ kia mới miễn cưỡng lùi lại được, mặt trắng bệch, sợ hãi la thất thanh.
“Kết Đan!!”…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/10/2019 11:29 (GMT+7) |