Vào lúc nhìn thấy cánh cửa, Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn hít thở dồn dập, thân thể run rẩy, hưng phấn đến mức tận cùng.
– Rốt cục… Rốt cuộc tìm được!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu mấy hơi, hắn đè nén kích động trong lòng, không lập tức phóng đi mà là cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác định không có trở ngại mới chậm rãi đi đến, hắn bước từng bước đến cuối con đường, sau khi đi tới quảng trường, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cánh cửa ánh sáng.
– Cái gì phá mê cung, ta Bạch Tiểu Thuần ta muốn là có thể đánh tan thành mây khói, hơi động não chút là tìm được lối ra!
Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc ý, hắn trực tiếp bay lên tế đàn, cất bước tiến vào cánh cửa ánh sáng.
Vô thanh vô tức, thân ảnh hắn chạm vào cánh cửa ánh sáng và biến mất không thấy gì nữa.
Bạch Tiểu Thuần hoa mắt, lúc hắn nhìn rõ chung quanh, Bạch Tiểu Thuần phòng bị chung quanh, sau khi xem xét toàn thân hắn rung động.
Nơi này không có mặt đất, mà là hư vô, chung quanh rộng lớn khôn cùng, tồn tại vô số tinh quang tạo thành quang cầu, những quang cầu này rậm rạp chằng chịt trải rộng bốn phương, nhiều tới cả ngàn.
Trong mỗi quang cầu là một thân ảnh, có là tu sĩ, có hồn tu, thậm chí có cả thổ dân, những người này đang nhắm mắt ngồi trong quang cầu, sắc mặt biến hóa, hoặc là nghiến răng nghiến lợi, hoặc là điên cuồng vui sướng, muôn màu muôn vẻ.
Thậm chí không ít thân ảnh trong đó là người Bạch Tiểu Thuần quen biết, sau khi hắn cẩn thận phân biệt, Bạch Tiểu Thuần nhận ra những người này, đều là người của Man Hoang và Trường thành tiến vào mê cung.
– Thì ra trước ta có cả ngàn người xông qua mê cung!
Bạch Tiểu Thuần nhìn từng người, hắn nhìn thấy Trần Hạ Thiên, thậm chí còn nhìn thấy Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San.
Người trong Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Hồng Trần Nữ mặc váy dài màu đỏ ngồi trong quang cầu!
Hồng Trần Nữ quá hấp dẫn ánh mắt người khác, quang cầu nàng đang ngồi tỏa ra hào quang sáng ngời, có thể nói là sáng nhất trong những người ở đây.
Hào quang to lớn giống như mấy trăm quang cầu cùng ngưng tụ thành, thậm chí mấy trăm quang cầu còn không sáng bằng nàng.
Bạch Tiểu Thuần nhìn từ trên xuống dưới, giờ phút này hắn phát hiện chung quanh mình cũng có hào quang, sau đó hắn hiểu vị trí của mình cũng là quang cầu, hắn cũng giống như cả ngàn quang cầu khác đang trôi nổi trong hư vô.
Trung tâm của cả ngàn quang cầu là một tấm bia đá cực lớn tồn tại trong hư vô, tấm bia đá sinh ra cảm giác kinh thiên động địa, chấn nhiếp tâm thần.
Tấm bia đá quá lớn, thậm chí Bạch Tiểu Thuần không thể cân nhắc nó lớn nhỏ thế nào, hình như vô biên vô hạn sừng sững trong hư vô… Hắn nhìn văn tự trên đó ghi quy tắc thí luyện, tất cả quang cầu đều vờn quanh bia đá, thậm chí nhìn kỹ còn có thể phát hiện bất luận quang cầu nào cũng có một sợi tơ liên kết với bia đá!
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động, đây là tấm bia đá thứ hai hắn nhìn thấy, bên ngoài mê cung cũng có một tấm bia đá, trên đó viết vượt qua mê cung, thông qua thí luyện, trở thành thứ nhất sẽ đạt được Thiên Nhân Hồn.
Trước mắt Bạch Tiểu Thuần biết rõ mình đã vượt qua mê cung, như vậy rất hiển nhiên nơi này chính là thí luyện chi địa.
Nếu đạt thứ nhất trong thí luyện này, như vậy hắn có thể đạt được Thiên Nhân Hồn.
– Mặc dù Thiên Nhân Hồn tốt nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, nơi này nhìn như an toàn, ta trốn ở đây, đợi đến lúc có người lấy Thiên Nhân Hồn thì ta có có thể ra ngoài…
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền vươn tay chạm vào hào quang, muốn nhìn mình có thể đi ra ngoài hay không, đột nhiên hắn phát hiện quang cầu như ngăn cách, mặc cho hắn dùng sức thế nào cũng không thể bước ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần vui vẻ khi phát hiện điểm này.
– Giống như ta đoán, như vậy cũng tốt, ha ha, ta ra không được, người khác cũng ra không được, cũng không thể tiến vào, thật tốt ah, mọi người có thể bình an vô sự.
Bạch Tiểu Thuần cao hứng, cảm thấy thí luyện chi địa cân nhắc vô cùng chu đáo.
Vào lúc hắn vui sướng, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy xa xa có một đạo hào quang xuất hiện sau đó tạo thành quang cầu, bên trong xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này ban đầu mơ hồ nhưng sau đó lại rõ ràng.
– Chu Nhất Tinh!
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, không ngờ tu sĩ trong quang cầu chính là Chu Nhất Tinh, sắc mặt hắn vô cùng kích động, dường như hắn hưng phấn vì sắp tìm được lối ra, cũng giống Bạch Tiểu Thuần vừa tới nơi này, Chu Nhất Tinh dò xét chung quanh, hắn bị tấm bia và nhân số chung quanh làm rung động, cuối cùng hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.
Hai người cách rất xa nhưng ánh mắt nhìn nhau, Chu Nhất Tinh khiếp sợ mở to mắt.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, cũng không biết mình nói chuyện đối phương có nghe hay không, có thể tưởng tượng Chu Nhất Tinh mạng lớn ah, chẳng những không chết còn tìm được lối ra, không hổ là phúc tinh của mình, vì vậy giơ tay lên chào hỏi.
Da mặt Chu Nhất Tinh co rúm vài lần, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, cắn răng thu hồi ánh mắt không quan tâm nữa, hắn lo lắng mình nhìn tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đó không may.
Thấy Chu Nhất Tinh không để ý tới mình, Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, sờ sờ mũi vô cùng nhàm chán.
– Những người này quá chậm, không phải là thí luyện sao, chẳng phải chấm dứt là xong sao.
Bạch Tiểu Thuần ngáp, ánh mắt đảo qua tấm bia đá, hắn ý định quan sát thí luyện là gì.
Hắn nhìn chữ trên bia đá và nhìn tu sĩ trong quang cầu, trên tấm bia đá ghi lại rất đơn giản, bất cứ loại thí luyện nào, chỉ cần có thể trở thành người hoàn thành đầu tiên, như vậy có thể thuận lợi trở thành đệ nhất.
Bất kể là ai, mặc kệ thí luyện gì, cũng mặc kệ bắt đầu trước sau, chỉ cần xuất hiện người hoàn thành đầu tiên sẽ bị truyền tống tới tầng thứ ba.
Mà Thiên Nhân Hồn nằm ở tầng thứ ba, sau khi bị truyền vào là có thể lấy đi.
Trên đó cũng có ghi thêm nhiều thứ khác, sau khi xuất hiện đệ nhất thì những người khác có chấm dứt hay không, ngược lại dựa theo quy tắc mà nhìn, hình như đệ nhất còn chưa kịp lấy Thiên Nhân Hồn, như vậy trong quá trình này người thứ hai, thứ ba hoặc nhiều hơn nữa sau khi… Lục tục hoàn thành thí luyện cũng sẽ bị truyền tống tới tầng thứ ba lấy Thiên Nhân Hồn.
Trừ chuyện đó ra, hoàn thành càng cao thì hào quang của bản thân càng chói mắt, Bạch Tiểu Thuần nhìn đến đây cũng hiểu mọi người nơi này, sợ chỉ có Hồng Trần Nữ mới là người hoàn thành cao nhất, nếu không ngoài ý muốn, có lẽ nàng hoàn thành đầu tiên và lấy Thiên Nhân Hồn.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối, mặc dù hắn không nguyện nhất định phải có được Thiên Nhân Hồn, nếu như bản thân hắn lấy được sẽ không bỏ qua.
Lúc này hắn không đùa giỡn nữa, dù sao hắn đến quá muộn, trước hắn có cả ngàn người, Bạch Tiểu Thuần thở dài, ánh mắt nhìn sang tấm bia đá, chú ý tới một ít lựa chọn thí luyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/10/2019 19:29 (GMT+7) |