Hắn nhìn người chung quanh, chậm rãi hất càm lên, giống như những người này trong mắt chỉ là một đám gà con mà thôi, chỉ cần giơ tay có thể đập chết vô số, hắn hất tay áo lên, ánh mắt cao ngạo, một ngón tay Bạch Tề sau đó quát:
– Ta vốn không muốn mở miệng, nếu ngươi có dụng tâm hiểm ác nhục nhã ta, hôm nay Bạch mỗ sẽ thanh toàn ngươi.
Trong mắt Bạch Tề sinh ra sát cơ, hắn cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần.
– Chắc ngươi cảm thấy tự ngạo về đáp án của mình, trong mắt Bạch mỗ hoàn toàn là rắm chó không kêu!
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo một cái, mặc dù tản mát ra tu vi Trúc Cơ nhưng khí thế của hắn không ngừng dâng trào.
– Ta sẽ nói cho các ngươi biết đáp án chính thức sau khi luyện linh ba mươi lần.
– Một vũ một thế giới, cho dù là tồn tại nào, sau khi luyện linh ba mươi lần, cuối cùng đều biến thành một phiến thế giới!
Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần không khác gì sấm sét truyền ra chung quanh, trong nháy mắt lời hắn nói đánh động tâm thần mọi người.
Dường như đáp án này dẫn động thiên địa pháp tắc, lúc Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong lời này, trên bầu trời xuất hiện thiên lôi cuồn cuộn bao phủ thiên địa, tất cả mây mù đều tan vỡ biến mất.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người Bạch Tiểu Thuần mang theo cảm giác cực kỳ khác lạ…
Chỉ trong nháy mắt đáp án truyền khắp tâm thần người Bạch gia, một lời đánh động nhâm tâm, thân thể Bạch Tề run rẩy, sắc mặt biến thành khó coi.
Cho dù thế nào hắn không ngờ Bạch Hạo lại nói ra đáp án không ai nghĩ tới, lúc này không cần so sánh, bất cứ kẻ nào cũng có thể thấy được, mặc kệ đáp án là thật hay giả, trên cảnh giới đã vượt qua mọi người, hơn nữa là nghiền áp tất cả, bỏ qua tất cả.
Rung động!!
Trong nháy mắt mọi âm thanh im lặng… Những tiếng mỉa mai chung quanh, kẻ bỏ đá xuống giếng, không thèm để ý, xem náo nhiệt, đủ loại thần sắc động tác không phải trường hợp cá biệt đều dừng lại giống như trúng định thân thuật.
Mọi người phải mất thời gian thật lâu mới khôi phục tinh thần, trong lúc nhất thời từng tiếng hít thở dồn dập vang len, sắc mặt nhiều người không ngừng biến ảo, thậm chí có nhiều người phức tạp khó hiểu, tâm thần ngũ tiểu thư cùng Bạch Lôi không ngừng sinh ra sóng gió rất lớn, sắc mặt không thể tưởng tượng, bọn họ ngẩn người nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
– Đáp án này… Vượt qua tất cả mọi người rồi!
– Trời ạ, hắn là Bạch Hạo sao, là Bạch Hạo nhu nhược vô năng… Trở thành thế giới, này… Khí phách khí thôn sơn hà này, làm sao có thể?
– Thế giới, thế giới… Nhất định là như vậy, đây mới là đáp án, đây là đáp án chính xác.
– Không có khả năng!
Tất cả tộc nhân sau khi yên lặng và ngây người trong ngắn ngủi, cuối cùng đều sôi trào, không ít người đứng lên, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn mang theo sắc mặt không dám tin, thậm chí còn có người khâm phục.
Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần đứng tạu chỗ và hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, thân thể hơi đơn bạc mang theo khí chất siêu nhiên, ẩn chứa ý cảnh phiêu miểu, không có người nào lại chú ý tới Bạch Tề, một câu của Bạch Tiểu Thuần đã cướp sạch tất cả hào quang trên người Bạch Tề, bản thân hắn cũng tỏa sáng vô hạn, giống như tất cả nên thuộc về hắn.
Sắc mặt Bạch Tề tái nhợt, hắn cố tình phản bác nhưng phát hiện mình không tìm được bất cứ lời nào để phản bác, thậm chí ngay cả bản thân hắn sau khi nghe đáp án này, trong tối tăm cảm giác đây mới thật sự là chân tướng.
Không chỉ bọn họ, ngay cả các tộc lão cũng rung động, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn giật mình, thậm chí có mấy người đứng lên.
Thân thể đại tộc lão công đường rung động mạnh, đôi môi khẽ nhúc nhích, ánh mắt thôi diễn xa xăm, hô hấp dần dần không bình tĩnh nữa, thậm chí tu vi của hắn có chút không khống chế nổi.
Đó là cảm giác thể hồ quán đính, rộng mở trong sáng, những lời vừa rồi xúc động hắn không cách nào hình dung, đại tộc lão công đường kích động, da mặt không ngừng co giật.
Cảnh tượng này kích thích Thái phu nhân cùng tộc trưởng Bạch gia thật lớn, tộc trưởng Bạch gia không biết nên nói như thế nào, Bạch Tiểu Thuần trở nên chói mắt như thế, hắn chẳng những không có cảm thấy vui mừng, ngược lại còn tức giận không nhỏ, ánh mắt hắn nhìn Bạch Hạo giống như nhìn nghịch tử, tâm tư đáng chém.
Giống như Bạch Hạo càng ưu tú thì càng đánh mặt hắn không nhỏ, cho nên lúc hắn nhìn sang Bạch Tiểu Thuần đã mang theo phẫn hận, ngay cả tức giận cũng sắp bùng phát, dù sao hắn cũng là tộc trưởng cho nên sau khi thở dài cũng không ra tay.
Hắn có thể áp chế không có nghĩa Thái phu nhân sẽ làm được, nghe Bạch Tiểu Thuần nói một câu đã làm mọi việc nghịch chuyển, thậm chí giống như muốn đoạt tất cả của Bạch Tề, nhất là nhìn thấy sắc mặt con mình tái nhợt thì trái tim đau đớn, Thái phu nhân càng oán hận Bạch Tiểu Thuần đạt tới mức âận cùng, bởi vì nộ hỏa công tâm cho nên hét lớn.
– Nói bậy nói bạ, Bạch Hạo tiểu tạp chủng, ngươi quá làm càn, câm miệng cho ta! Người tới, mau bắt tiểu tạp chủng này lại cho ta, ta muốn hắn hình thần câu diệt!
Thái phu nhân gào lên như bệnh tâm thần, đã mất đi lý trí, hộ vệ Bạch gia bốn phía lại do dự không dám tiến lên, không biết nên nghe theo hay không, vẫn có mấy người cắn răng đi về phía Bạch Tiểu Thuần.
– Là ngươi làm càn!
Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại nhìn Thái phu nhân.
– Hiện tại là buổi lễ tế tổ long trọng của Bạch gia ta, ta thân là người Bạch gia, trả lời vấn đề của đại tộc lão là đương nhiên, ngươi dám nhiễu loạn tế tổ, làm càn tới cực điểm.
– Tộc trưởng, ở trước mặt tất cả tộc nhân Bạch gia chúng ta, trước mặt anh linh liệt tổ liệt tông Bạch gia, nữ nhân này không có huyết mạch Bạch gia, nhiều nhất chỉ tính là nửa tộc nhân mà thôi, lại dám lớn tiếng gào thét quấy nhiễu tế tổ, kính xin tộc trưởng trách phạt bảo trì uy nghiêm gia quy!
Bạch Tiểu Thuần trực tiếp quay giáo phản kích, hắn nói chuyện cẩn thận, ngôn từ sắc bén, và chiếm cứ đại nghĩa, cho dù là ai cũng không thể nói được gì.
Thậm chí các tộc nhân chi thứ nhìn Bạch Tề cùng Thái phu nhân không vừa mắt, đôi mắt bọn họ sáng ngời, cảm thấy Bạch Hạo giống người mình cho nên càng ủng hộ.
Bạch Lôi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo hào quang kỳ dị giống như sinh ra hứng thú hận kết giao muộn, vị ngũ tiểu thư lại sững sờ, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo thần thái khác thường.
Ánh mắt những tộc lão khác cũng sinh ra hào quang.
– Bạch Hạo, ngươi dĩ hạ phạm thượng, thật lớn mật…
Sắc mặt Bạch Tề biến hóa, nghe Bạch Tiểu Thuần nói chuyện mang theo sát cơ, hắn lập tức giận dữ quát lớn.
– Ngươi cũng câm miệng cho ta!
Bạch Tiểu Thuần quay đầu quát Bạch Tề một tiếng.
– Bạch Hạo ta chảy huyết mạch Bạch gia trong người, là người Bạch gia, ta đứng đây tế bái tổ tiên, trả lời vấn đề đại tộc lão, tự nhiên phải lớn mật một tí cho tổ tiên Bạch gia xem, xem người Bạch gia gan dạ sáng suốt và khí phách.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 11:29 (GMT+7) |