– Thiên kiêu Man Hoang đều có dáng vẻ bạo lực sao… Hứa San cũng là Thiên Thú Hồn đại viên mãn, dường như nhục thân rất mạnh.
Mí mắt Bạch Tiểu Thuần nhảy mây lần, hắn nhìn Hứa San, suy nghĩ tính tình của nàng không tốt, ngay cả Chu Hoành cũng kiêng kị, bản thân mình nên cẩn thận nhiều hơn.
Lúc muốn thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên ánh mắt Hứa San trừng một cái nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, dường như kích động, chiến ý trong mắt cực mạnh, cũng may lão ẩu bên cạnh nàng ho khan một tiếng, Hứa San mới có hơi buồn bực lui ra phía sau mấy bước, ánh mắt còn mang theo chiến ý rõ ràng.
Bạch Tiểu Thuần choáng váng, thầm nghĩ chính mình không có đắc tội bạo lực nữ trước mặt, tại sao đối phương vừa nhìn mình đã muốn xuất thủ…
– Nơi này quá dã man, Man hoang không thích hợp với ta.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, lúc này phía trước có hơn mười người bay tới, đều là thiên kiêu của thế lực trong Man Hoang, bên cạnh bọn họ có người hộ đạo, mặc dù không bằng bốn đại Thiên Vương an bài Thiên Nhân hộ đạo nhưng cũng là cường giả nửa bước Thiên Nhân…
Sau khi đáp xuống nơi này, những người kia lập tức tản ra, có đến bên người Chu Hoành, có đến bên cạnh Hứa San, còn có một số đơn độc tụ tập vói nhau, thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời đang chờ người nào đó.
– Tiểu Lang Thần, Lý Thiên Thắng, Triệu Đông Sơn, Diệu Lâm Nhi…
Lúc những thiên kiêu này xuất hiện, Vô Thường Công giới thiệu từng người cho Bạch Tiểu Thuần biết, mỗi khi nói một cái tên, Bạch Tiểu Thuần liền thuận theo ánh mắt Vô Thường Công nhìn sang, càng ngày càng kinh hãi.
Tiểu Lang Thần là thanh niên mang theo sát cơ trên mặt rất rõ ràng, ánh mắt cực kỳ hung tàn, về phần Lý Thiên Thắng, tuy tốt một chút nhưng sắc mặt âm lãnh cũng làm Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được người này không dễ sống chung.
Còn có Triệu Đông Sơn, đó là một đại hán cực kỳ khôi ngô, dường như có một phần huyết mạch thổ dân, hắn đứng đó như ngọn núi nhỏ, trong tay cầm một cây Lang Nha bổng khổng lồ, rất bưu hãn.
Trong hơn mười người này, phần lớn là nam tử, nữ tử không nhiều, trong đó có một nữ tử làm Bạch Tiểu Thuần chú ý vài lần, nàng chính là Diệu Lâm Nhi trong miệng Vô Thường Công, quần áo nữ tử này quá bạo lộ, dáng người càng thướt tha, nàng đứng đó nhưng hương thơm ngạt ngào tỏa ra chung quanh, không ít thiên kiêu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sang.
Dường như nàng không ngại chút nào, khi thì tươi cười xinh đẹp, phong thái tuyệt đại, nhất là sau khi chú ý tới ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, nàng che miệng cười một tiếng, đôi chân nàng giao thoa, hai đùi ngọc trắng nõn xê dịch nhẹ một chút, Triệu Đông Sơn đứng bên cạnh hít thở dồn dập.
– Nữ tử của Man Hoang ăn mặc lớn mật, còn kém Tống Quân Uyển không ít.
Bạch Tiểu Thuần vụng trộm nhìn sang, nội tâm bình phẩm từ đầu đến chân một phen, đồng thời đáy lòng gõ trống, mặc dù những người này đều là tuấn nam mỹ nữ nhưng trên người có sát khí, hiển nhiên chém giết không ít, nhất là chỗ đứng của bọn họ đã đại biểu thế lực.
– Ta đại biểu Cự Quỷ Vương, thế lực Cự Quỷ Vương đâu? Tại sao không ai đứng bên này?
Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng.
– Chẳng lẽ còn không đến? Hoặc không có người nào?
Bạch Tiểu Thuần kinh nghi, ánh mắt đảo qua đám người, đáy lòng đoán ai là người Cự Quỷ Vương an bài giúp đỡ… Nhưng hắn nhìn thật lâu cũng không nhìn ra, nội tâm có chút hoài nghi.
Rất nhanh, lại có bóng dáng từ xa bay tới, dần dần càng ngày càng nhiều, trong đó một nửa đều có người hộ đạo, phần lớn bọn họ trầm mặc không nói, chỉ có không nhiều đang nói chuyện với nhau.
Về phần một nửa khác người đều là thiên kiêu Nguyên Anh muốn đi vào Luyện Hồn Hồ, lúc Bạch Tiểu Thuần dò xét bọn họ, ánh mắt của bọn họ cũng quan sát Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc có khinh miệt, có băng hàn, còn có người cảm thấy hứng thú, hiển nhiên trước khi tới đây bọn họ đã tìm hiểu tin tức, cho nên cũng hiểu biết về Bạch Tiểu Thuần.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, nhìn ra ánh mắt của những người này không có bao nhiêu thiện ý, vào lúc tâm thần bất định, bỗng nhiên đám người chung quanh an tĩnh, ánh mắt Vô Thường Công ngưng trọng nhìn về nơi xa, chỉ thấy một đạo hào quang từ xa bay tới, tốc độ nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã tới gần.
Người đến chỉ có một người, không có người hộ đạo đi theo, một thân khí thế kinh thiên, dường như sự xuất hiện của hắn trấn áp tất cả thiên kiêu.
Đó là một thanh niên mặc trường sam màu xanh, thần sắc lạnh nhạt giống như trong thiên địa này khó có thứ gì làm hắn động dung, hắn bước đi từng bước một, thiên kiêu bốn phía cúi đầu bái kiến, nhất là những người đơn độc tụ tập với nhau cũng đi lên.
– Bái kiến Tiểu Thắng Vương!
– Bái kiến Tiểu Thắng Vương!
Âm thanh chập chùng truyền khắp tứ phương, thanh niên này không quan tâm, hắn đứng ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, từ đầu đến cuối hắn không thèm nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Trong mắt Chu Hoành mang theo không phục nhưng lại nhịn xuống, thành Linh Lâm Hứa San sinh ra chiến ý dạt dào, dường như nàng hứng thú Tiểu Thắng Vương vượt xa Bạch Tiểu Thuần.
– Người này là con của Đấu Thắng Vương, được vinh dự là Tiểu Thắng Vương… Công Tôn Dịch!
Vô Thường Công ngưng trọng truyền âm, Bạch Tiểu Thuần thở dài, Tiểu Thắng Vương này đã vượt qua đại viên mãn, sợ rằng cách nửa bước Thiên Nhân một tia mà thôi.
Vào lúc muốn hỏi Vô Thường Công, trợ thủ của mình ở nơi nào, ở nơi xa có ba người bay tới.
Ba người này lại làm người ta chú ý nhất, đi đầu là một nam một nữ, nam tuấn lãng phi phàm, nữ tuyệt mỹ vô song, hai người xuất hiện lập tức làm mọi người nhìn sang.
– Nhị hoàng tử…
– Đó là… Đệ tử Đại thiên sư Trần Mạn Dao!!
Đám người truyền âm với nhau, Vô Thường Công cũng giới thiệu cho Bạch Tiểu Thuần biết, đầu óc Bạch Tiểu Thuần chấn động giống như không nghe được gì cả, trong mắt hắn chỉ có dung nhan tuyệt mỹ phong hoa tuyệt đại kia!
Nữ tử tiến đến chính là Trần Mạn Dao, nàng mỹ lệ giống hệt nữ tử trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần, da thịt thổi qua sẽ bị sướt, dáng người hoàn mỹ, còn có mái tóc dài, cả người của nàng giống như tiên tử, người ta sau khi nhìn thấy trái tim sẽ đập thình thịch.
Trong mắt nàng còn có một tia ưu sầu không tan, làm cho nàng nhìn rất yếu ớt, một tia yếu ớt này càng làm nàng mỹ lệ hơn trước!
– Trần Mạn Dao…
Bạch Tiểu Thuần phức tạp, hắn đi vào Man Hoang lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người quen cũ.
Trần Mạn Dao, đệ tử Nghịch Hà tông… Lại theo Bạch Tiểu Thuần đi Tinh Không Đạo Cực tông, sau khi đi tới Trường thành liền biến mất không thấy tung tích, Bạch Tiểu Thuần cũng đoán được nơi nàng phải đi, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, trong lòng hoảng hốt, ký ức Nghịch Hà tông hiện ra trong lòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/10/2019 11:29 (GMT+7) |