Ngoài ra, kế này cũng khiến dòng chính không còn xứng đáng là người thừa kế nữa. Trước đây, dòng chính nắm giữ phần lớn tài sản thừa kế, dòng thứ không thể so sánh được. Tài phú cao, quyền lực cũng sẽ cao, nhờ vậy mà dòng chính giữ được uy quyền. Bây giờ, tất cả mọi người đều được phân chia bình đẳng, người thừa kế cũng vậy, dòng chính cũng vậy, dòng thứ cũng như vậy… Gia sản cùng tư nguyên đều được chia như nhau. Vậy thì dòng chính có khác gì dòng thứ.
Dòng thứ tất nhiên sẽ cuồng hỉ, nhưng đối với dòng chính thì đây là tai họa to lớn sẽ trực tiếp phá hủy tương lai của bọn hắn. Có thể tưởng tượng được, đối với kế sách này của Bạch Tiểu Thuần, dòng chính sẽ hận đến thế nào, e rằng mối hận đó còn mãnh liệt hơn vô số lần so với cái hận khắc cốt minh tâm.
Đối với những người nắm quyền, bọn họ càng giống như rơi vào hầm băng. Bọn hắn vất vả khổ cực tích lũy tài sản cả đời, bây giờ bị phân chia như vậy thì gia tộc bị phân liệt, làm thế nào có thể khiến gia tộc vĩnh viễn huy hoàng. Hơn nữa, gia tộc mình sụp đổ mà bọn hắn chỉ có thể thể trơ mắt nhìn người làm thừa kế phải tranh đấu với toàn bộ con cháu nối dõi khác thì làm sao mà không hận Bạch Tiểu Thuần. Nói rằng hận ngập trời, hận muốn ăn tươi uống máu e còn chưa đủ.
Lúc trước, Bạch Tiểu Thuần vung đao cũng chỉ chém một người nào đó, đám người còn lại cảm nhận mối nguy hiểm mà muốn diệt đi. Nhưng bây giờ Bạch Tiểu Thuần vung đao lại chém tất cả mọi người.
– Tên này đúng là chó điên!
Vị Thiên Công râu đẹp trong lòng cũng lạnh giá, thân thể run lên. Tuy hắn trung thành với Đại Thiên Sư nhưng cũng cảm thấy kế sách này quá tàn nhẫn, tên Bạch Hạo trước mắt thật đáng sợ.
– Đại Thiên Sư, việc này hoàn toàn không nên làm!
Nghĩ tới đây, hắn lập tức hướng về Đại Thiên Sư ôm quyền cúi đầu.
Đại Thiên Sư ngồi trên ghế, hô hấp lão xuất hiện một tia bất ổn hiếm thấy, lão nhìn Bạch Tiểu Thuần, hai mắt lộ quang mang mãnh liệt đến cực hạn.
Chuyện này thật sự là quá ngoài dự liệu của lão. Vô luận thế nào lão cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần lại có kế sách này. Đây đúng là trước trước sau sau đều cực kỳ chặt chẽ, đối với chính mình mà nói, hầu như không có bất kỳ một chỗ xấu, còn chỗ tốt thì to lớn… không cách gì hình dung. Đây quả thực là dương mưu hiển hách vì chính mình mà đo ni đóng giày để nghĩ ra.
Mặc dù kế này không trực tiếp giải quyết được vấn đề quân phí khổng lồ, nhưng nó còn hay hơn. Nó đúng là trực chỉ bản nguyên của vấn đề, làm đứt gãy ngọn nguồn tham tiền của toàn triều văn võ. Cho dù bọn họ có tham lam gom góp thì cũng phải chia đều ra, bên có lợi vẫn chính là thực lực của Khôi Hoàng toàn triều. Những người có lợi lại càng cảm tạ ân đức mà ủng hộ lão, bởi vì ủng hộ lão cũng là bảo vệ chính họ. Đồng thời, đây cũng là một kế sách vĩnh cửu để phòng ngừa một gia tộc trở nên quá cường đại, làm ảnh hưởng đến địa vị của lão.
Mắt Đại Thiên Sư sáng ngời. Lúc trước lão sở dĩ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần giá trị không lớn, chính là vì lão đã hoàn toàn uy hiếp cả triều văn võ, đến cả Khôi Hoàng cũng phải bế quan. Quyền thế của lão đã lại đạt tới đỉnh phong.
Khi Bạch Tiểu Thuần xét nhà và đưa tới các tài phú kia, lão tất nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, nhưng trong lòng cũng bị các tài phú kia lờ mờ dẫn dụ. Lão hiểu rằng nội tình của các gia tộc thật sự hơi quá mạnh. Tuy nhiên, Đại Thiên Sư cũng minh bạch rằng, trừ khi có tình huống cực đoan, nếu mình ra tay diệt mười tám Thiên Hầu mong uy hiếp Man Hoang, nói không chừng có thể khiến cho mọi người xa lánh. Vì vậy lão không thể không dừng lại, cũng đang dự định đưa Bạch Tiểu Thuần ra chịu báng để làm giảm sự phẫn nộ của mọi người.
Nhưng hôm nay, Bạch Tiểu Thuần lại cho ra kế sách này. Thật sự là quá hoàn mỹ! Hoàn mỹ đến mức lão không cần phải trả giá chút mạo hiểm nào, vẫn có thể không đánh mà thắng khiến tất cả gia tộc quyền quý phân hóa tan vỡ. Hơn nữa, kế này cũng rất khó khiến mọi người xa lánh bởi vì sẽ có rất nhiều người được hưởng lợi từ việc thực thi kế sách này. Như Bạch Tiểu Thuần đã nói, những người có lợi nhất định sẽ cảm kích và ủng hộ lão, bởi vì ủng hộ lão cũng là bảo vệ quyền lợi của họ.
Dù cho có tình huống cực đoan cá biệt thì Đại Thiên Sư cũng tin tưởng mình có thể hóa giải.
Nghĩ tới đây, Đại Thiên Sư nhìn Bạch Tiểu Thuần mà trong lòng vô cùng tán thưởng. Lão nghĩ lại suy nghĩ ăn cháo đá bát của mình, cảm thấy rất là không ổn. Lúc này đây, lão thấy Bạch Tiểu Thuần đúng là một nhân tài khó kiếm được. Vừa có thể thay mình giết chóc, vừa có thể làm việc lại có thể bày mưu tính kế.
Lão không nhịn được phải bật cười ha hả, không hề che giấu sự cuồng hỉ. Tiếng cười kia truyền vào tai Trần Hảo Tùng và vị mỹ nhiêm Thiên Công kia liền khiến tâm thần hai người kinh hãi.
– Đại Thiên Sư, việc này không thể a!
– Kính xin Đại Thiên Sư nghĩ lại!
Còn Bạch Tiểu Thuần, sau khi nói xong hắn cũng không nhìn Trần Hảo Tùng và mỹ nhiêm Thiên Công, ánh mắt hắn thủy chung nhìn Đại Thiên Sư. Khi thấy được sự tán thưởng của Đại Thiên Sư, nghe được tiếng cười của Đại Thiên Sư, hắn rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
Hắn biết rằng, lúc này đây… mình đã hóa giải được mối nguy cơ, đồng thời, không chỉ lấy lại được tín nhiệm mà còn thậm chí có được quyền hành vượt xa lúc trước.
Tuy nhiên trong lòng hắn lại không chút hưng phấn hay kích động mà càng thêm lạnh lẽo, sát khí ở hai mắt càng đậm thêm.
– Hạo nhi, ráng chịu đựng…
– Phúc xuống chúng sinh, ân trải thiên hạ! Tất cả gia tộc trong hoang triều, chẳng phân biệt trưởng thứ đều được kế thừa gia sản. Nếu gọi đây là Chúng Ân lệnh (luật lệnh vì ân phúc của muôn người) cũng không quá đáng chút nào.
Đại Thiên Sư cười lớn, căn bản là không có để ý tới Trần Hảo Tùng và mỹ nhiêm Thiên Công, hướng về Bạch Tiểu Thuần cười nói.
– Việc này đối với Khôi Hoàng triều ta có chỗ tốt quá lớn. Lão phu thân là Đại Thiên Sư cũng ủng hộ. Bắt đầu thực thi từ Thiên Sư phủ ta, sau đó mở rộng toàn bộ hoàng triều, vô luận là Thiên Hầu, Thiên Công, thậm chí Thiên Vương đều phải như thế.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/11/2019 11:29 (GMT+7) |