“Tôi có một tin tốt và một tin xấu!”
Nghe câu này, sắc mặt Quân có vẻ căng cứng. Hắn định hỏi tin xấu là gì nhưng sực nhớ ra như vậy sẽ phải hỏi thêm một câu nưã về tin tốt.
“Nói tôi nghe đi!”
“Tin tốt là cậu được kế thừa di nguyện của một vô cực giả rất mạnh, di nguyện này chỉ đơn thuần muốn cậu phải mạnh hơn, đạt đến trình độ kiếm ý tối thượng! Sau đó, hãy đến nghĩa trang gia tộc để tìm ông ta… ông ta có chuyện muốn phân phối cho cậu.”
Ngừng một hơi, Diệu Kiến lại nói: “Tin xấu là… di nguyện này cậu đã kế thừa từ rất lâu, nhưng có người đã tác động lên cậu, khiến di nguyện không thể truyền tải đến cậu, thậm chí bây giờ cũng không thể truyền tải toàn bộ… cả tôi cũng bị chặn đứng lại khi thăm dò! Mà di nguyện mang chấp niệm rất lớn, sau một khoảng thời gian dài không được thực hiện sẽ khiến nó hung hăn hơn, có thể trong tương lai sẽ ảnh hưởng lớn đến cậu.”
“Là ai?” Quân nhíu mày, chợt nhớ đến chuyện Ngọc nói linh hồn mình từng bị tác động.
“Chuyện này tôi không thể nói ra… phản phệ của nó quá lớn!” Diệu Kiến lắc đầu. Bói toán chính là vậy, để có được tin tức thì phải chịu phản phệ. Tin tức quý giá có ảnh hưởng lớn đến thế giới hoặc liên quan đến những nhân vật cấp cao đều gây ra phản phệ vô cùng nghiêm trọng.
“Vậy vô cực giả rất mạnh đã để lại di nguyện kia là ai?” Quân hỏi.
“Cũng không thể nói vì phản phệ rất mạnh…” Diệu Kiến tiếp tục lắc đầu.
“Kiếm ý tối thượng là gì?”
“Chỉ có thể tự mình ngộ ra. Di nguyện bảo vậy.” Diệu Kiến đáp như không đáp, khiến Quân đã mù tịt nay còn mù tịt hơn.
“Bắt một thằng không có kiếm ý như mình phải đạt được kiếm ý tối thượng gì gì đó mà lại không nói chút thông tin nào, lại còn muốn mình làm việc cho ông ta… mà tạm thời có thể kết luận được ông ta là người nhà họ Nguyễn, có thể là tổ tông của Nguyễn Minh Quân.”
Quân cũng đã sớm đoán trước người kia thuộc Nguyễn gia, bởi ông ta trong giấc mơ có thể sử dụng kiếm ý. Nhưng khác với loại kiếm ý mà Quân từng thấy các anh em trong tộc thi triển, kiếm ý của vị này vượt ngưỡng cảm nhận của hắn. Đó phải chăng là kiếm ý tối thượng mà ông ta nói?
“Nhưng tôi nghĩ cậu có thể đến Kiếm Vực để lĩnh ngộ… đó là chút ít thông tin tôi thấy khi cố gắng đào sâu vào di nguyện kia…” Diệu Kiến nói xong, miệng khẽ chảy máu.
“Hả… là phản phệ sao?” Quân có chút lo lắng.
“Ừ!” Diệu Kiến lau vết máu đi.
Cả hai sau đó rơi vào im lặng. Quân sẽ lưu tâm đến Kiếm Vực.
Còn về vấn đề người đã ngăn cản di nguyện truyền tải đến Quân, ngăn cản sự thăm dò của Diệu Kiến, Quân có suy đoán rằng người kia sợ hắn luyện ra kiếm ý tối thượng.
Nghĩ đến đây, một vài cái tên hiện ra trong đầu, đều là những người hết sức thân quen.
“Gia đình hai bác trai, thằng Hiệp…”
Trước mắt là vậy.
Những người mà Quân liệt kê đều là người có xích mích với hắn hoặc gia đình hắn. Về phần cô Thư hay dượng Tiên, Quân không nghi ngờ nhiều lắm bởi nhờ có họ mà Quân mới biết và đến gặp mặt Diệu Kiến. Nếu họ đã cố tình ngăn cản di nguyện kia truyền tải đến Quân, chắc sẽ không ngu ngốc chỉ hắn đến đây.
“Cô nói từ rất lâu là từ bao giờ?”
Quân hỏi.
“Ít nhất là 5 năm…”
“5 Năm, khi ấy mình còn chưa gặp thằng Hiệp… khoan, chưa gặp là một chuyện, có khi nó âm thầm hãm hại mình từ trước thì sao!”
Quân suy đoán, Hiệp vẫn nằm trong diện tình nghi nhưng ít được ưu tiên suy xét hơn những người còn lại. Dù sao vấn đề cũng liên quan đến kiếm ý, người nhà họ Nguyễn sẽ đáng nghi hơn rất nhiều.
“Haizz… còn quá ít thông tin! Lại còn chẳng biết rõ về loại thủ đoạn đã ngăn chặn di nguyện này…” Quân tạm thời bó tay, hắn cần điều tra thêm. Chí ít hắn cũng đã biết mình bị ai đó nhắm vào.
Giờ điều quan trọng là giải quyết chấp niệm trong di nguyện.
“Nếu cứ để nó như vậy, tâm tư của mình sẽ bị ảnh hưởng… kiếm ý tối thượng… Kiếm Vực… phải tìm hiểu thôi…”
Không giải quyết thì bị chấp niệm quấy rối, giải quyết thì rất có khả năng sẽ bị kẻ đã ngăn chặn di nguyện kia nhắm tới.
Rốt cuộc cũng quay về một vấn đề!
Bản thân Quân còn quá non nớt.
Quá yếu đuối.
“Đúng là kẻ yếu nhìn đâu cũng ra khó khăn… chỉ có mạnh lên mới không phải suy tính, lo toan đủ đường thế này…”
Quân thoáng nhìn Diệu Kiến, tính nhẩm số tiền mình cần phải thanh toán. Sau đó, hắn muốn hỏi một câu nữa: “Tôi có một vấn đề khác… liên quan đến thân phận Thông Linh Nhân của mình…”
Ánh mắt Diệu Kiến vẫn bình thản nhìn Quân.
“Thông Linh Nhân… ừm cậu cũng có chút khả năng cảm nhận linh hồn, nhưng nhìn chung rất yếu ớt…”
Quân nghe xong có chút hụt hẫng. Chả phải Ngọc luôn nói rằng hắn có năng lực Thông Linh rất mạnh sao? Chắc Ngọc chỉ muốn nịnh hắn thôi.
Đảo mắt suy nghĩ, Quân định lên tiếng hỏi thì bất ngờ Diệu Kiến lắc đầu.
“Tôi cảm nhận rất rõ điều cậu sắp hỏi có liên quan đến tin tức bị cấm kỵ. Tôi nghĩ hỏi chừng đó đã đủ cho cậu rồi! Biết quá nhiều không phải điều tốt đâu!” Diệu Kiến phất tay, tấm rèm phía sau mở ra, ngụ ý muốn tiễn khách.
Quân cũng không định hỏi gì thêm. Thông tin cần thiết thì Diệu Kiến không thể nói ra cho hắn, ở lại cũng chỉ phí thời gian. Quân chào tạm biệt rồi rời đi.
Vừa ra khỏi căn nhà gỗ thì thấy chàng trai kia đứng đợi, tay cầm hóa đơn đưa Quân.
Hắn nhìn con số trên hóa đơn, lòng có chút nhói, chừng này tiền đủ nuôi sống 100 hộ gia đình trong vòng một năm đấy!
Tính tiền xong, lại có thêm một tên áo vest bảnh trai khác bước đến, điều đặc biệt là hắn đang khuân một bức tranh.
“Đây là món quà cô chủ tặng cho cậu! Cô ấy bảo cậu rất hợp với bức tranh này.”
Quân nghe vậy liền quay đầu về phía căn nhà như muốn nói cảm ơn, nhưng thấy sương mờ đã che khuất, hắn cũng không câu nệ làm gì.
Quân cầm lấy bức tranh, ánh mắt đảo qua từng đường nét, trong lòng hắn thầm nhủ: “Đây là bức tranh mình ngắm ở đại sảnh… nhìn lại vẫn thấy nó không tầm thường…”
“Ừ! Là Tranh Chứa Thuật!” Ngọc sau một hồi quan sát đã có thể đưa ra kết luận.
“Tranh chứa thuật?” Quân có hơi không rõ, hỏi lại Ngọc.
“Mày cũng cảm nhận được đúng không, bên trong bức tranh có ẩn giấu lý thuyết về một loại thuật nào đó, nhưng thay vì biểu diễn bằng chữ thì ở đây dùng nét vẽ. Nếu mày đủ tinh ý, hoặc hợp với thuật trên, mày có thể nhìn ra và học hỏi bằng việc ngắm tranh. Món quà không tệ!”
Quân nghe vậy liền hiểu ngay. Nói đơn giản thì bức tranh này là QR code, người xem tranh là một loại máy quét, còn thuật là nội dung được mã hóa thành QR code. Chỉ đặc biệt ở chỗ không phải máy quét nào cũng có thể quét ra nội dung, còn phải dựa vào cảm ngộ, hợp mệnh các thứ các thứ.
“Thôi, về nhà nào!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyensex.moe/vo-cuc/
Sau khi Quân rời đi, ánh mắt vốn luôn bình thản của Diệu Kiến dậy sóng.
“Định mệnh của tên nhóc này là sao? Tại sao mình không nhìn ra!”
Lý do mà Diệu Kiến vứt đi lá bài của Vân Tiên, cũng như không muốn đá động đến vấn đề định mệnh của Quân, đi đường vòng tìm hướng giải quyết cho hắn là bởi vì ngay từ lần đầu gặp hắn, cô đã không thể nhìn thấu vận mệnh của thiếu niên này.
“Có ai đó đã che đậy!”
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyensex.moe/vo-cuc/
“Quân hôm nay lại cúp học sao?” Uyên thở dài, Quân dạo này một tuần đi học được có 3 buổi, chủ yếu là những buổi học thực chiến, còn lớp lý thuyết thì không thấy hắn xuất hiện.
Kể từ khi Quân đi mừng thọ về, hắn trông rất khác, cứ như trong đầu có rất nhiều tâm tư không thể nói ra.
“Ước gì BJ cũng có thể hút tâm tư của anh ấy ra…” Uyên tự nghĩ rồi tự đỏ mặt, nàng dâm quá rồi.
Chợt, có một bàn tay mò vào vú nàng. Uyên giật mình quay lại thì không thấy ai cả, nhưng cảm giác rất rõ có người đang sờ vú mình. Mới đầu nàng có chút giật mình, nhưng thoáng chốc đã nhận ra kẻ xấu xa đang sàm sỡ mình là ai.
“Ah… anh…”
Hai bầu vú của Uyên bị xáo động dữ dội.
“Của em ngày càng to ra đấy Uyên!”
“Hứ… tại ai chứ…” Người ta nói vú nhỏ cỡ nào gần hơi trai cũng sẽ bự lên. Mà của Uyên vốn dĩ đâu có nhỏ, cộng với việc bị Quân khai phá và suốt ngày nghĩ về sex, mông vú nàng cứ như ăn phải thuốc tăng trọng, cái nào cái nấy bự ra gấp bội. Điều đó càng khiến nàng quyến rũ hơn trong bộ áo dài.
Xung quanh Uyên cũng có mấy bạn học đi qua đi lại, nhưng chả ai phát hiện ra nàng đang bị bóp vú cả.
“Lên sân thượng nhé!”
Uyên nghe vậy mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
“Ahhhh… thoải mái quá… anh nhớ miệng của em lắm đó Uyên!” Quân xoa đầu Uyên khi nàng đang ngồi xổm bên dưới liếm mút con cặc của Quân.
“Anh mới đi đâu về vậy?” Uyên vừa bú cu vừa hờn dỗi hỏi.
“Hehe mới đi Đà Lạt về!”
“Với ai?” Uyên dừng bú.
“Với gia đình cô của anh!”
“À…” Uyên thở phào rồi tiếp tục bú. Nhưng nàng đâu biết đến cả cô mình Quân còn ăn.
Kỹ năng bú cặc của Uyên ngày một cải thiện, nàng đã biết cách dùng lưỡi hơn. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn đá vào hai hòn bi của Quân như đang chơi tung hứng, sau đó liếm dọc thân cặc rồi cho vào miệng.
Tùng tùng tùng!
Tiếng trống vào lớp vang lên cũng vừa lúc Quân xả tinh.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyensex.moe/vo-cuc/
“Anh có mua quà tặng em nè!” Quân đưa cho Uyên một chiếc hộp.
“Đây là…” Uyên nhận lấy chiếc hộp, miệng cười dịu dàng rồi mở ra. Nhưng gương mặt nàng sau đó hiện lên vẻ bất ngờ tột cùng.
Bên trong hộp là một chiếc dây chuyền có thiết kế sang trọng, bên trên có đính viên đá màu xanh dương trơn nhẵn, sáng bóng.
Uyên nhận biết ngay, đây là Thủy Dương Thạch, một loại đá mang tính thủy, có tác dụng hấp thu nhiệt và làm mát rất tốt. Giá của một viên này dao động từ 30 – 40 triệu tùy theo tạp chất có bên trong đá. Nhìn thoáng qua viên đá này hoàn toàn một màu xanh, chứng tỏ không có tạp chất, đồng nghĩa giá đâu đó 40 triệu.
Chưa kể sợi dây chuyền được làm từ vàng nguyên chất, lại gia công tinh xảo, không dưới 10 triệu!
“Trời… món quà này quý quá…” Uyên hai mắt phát sáng nhìn sang Quân.
“Anh thấy em chế tác thường phải tiếp xúc với nhiệt độ cao, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Đeo cái này vào sẽ thay em hấp thu nhiệt lượng.”
Quân cầm lấy sợi dây chuyền, nhanh nhẹn đeo vào cổ Uyên.
“Với lại nó không đáng giá bao nhiêu đâu!” Quân vỗ mông Uyên một cái, hắn nhìn ra vẻ mặt tiếc tiền giùm của Uyên. Viên Thủy Dương Thạch này Quân lấy ở chỗ công ty khai khoáng free, đem đi chế tác cũng free, gắn vào sợi dây chuyền thì không tốn bao nhiêu. Nói chung, món quà này chủ yếu quý ở tấm lòng thôi, chứ tiền bạc Quân bỏ ra cũng chỉ bằng một phần tế bào số tài sản mà hắn sở hữu.
Uyên thích món quà này lắm, tuy nó không phải bảo vật cấp cao, không có giá trị nghiên cứu nhưng lại bao hàm tình cảm Quân dành cho nàng.
“Em yêu anh!”
Uyên hôn lên môi Quân, dự định hôn nhẹ một cái thôi, ai dè bị hắn đè ra cháo lưỡi.
“Thôi trễ học bây giờ…” Uyên đẩy Quân ra, tìm cách chạy trốn, không khéo hai đứa lại cúp học mất! Nàng chạy đi, miệng thì nhoẻn lên đầy hạnh phúc.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyensex.moe/vo-cuc/
“Quân!!!”
Đang đọc sách thì Huyền bất ngờ xuất hiện trước mặt Quân, cặp vú to của nàng đập vào tầm mắt hắn, khiến quyển sách nhanh chóng bị thất sủng.
“Sao thế?”
Quân hỏi.
“Còn nhớ lời hứa không?”
“Hứa gì?” Quân ngơ ngác.
Uyên ngồi cạnh cũng vểnh tai lên nghe.
“Đừng có quên đêm hôm đó cậu đã làm gì, mình có video đấy nhé!” Huyền nhắc đến đây làm Quân giật mình, vội đưa tay bịt miệng cô nàng lại.
“Video?” Uyên nhìn sang Quân, lòng tự hỏi video Huyền nói là gì.
Huyền bỏ tay Quân khỏi miệng, cười đắc thắng nói: “Sắp đến văn nghệ rồi, cậu sắp xếp thời gian tuần sau tập hát với mình!”
“Biết rồi biết rồi!” Quân đã hứa thì sẽ làm, chỉ có nhiều lúc quên mình đã hứa gì thì mới không làm thôi.
“Tập hát?”
Khá nhiều người chú ý đến Quân, họ có bao giờ thấy tên này hát đâu. Nhưng nếu Huyền đã chọn, tin chắc giọng ca của Quân không tồi.
“Thằng này còn biết hát?!” Thế Hải trừng mắt nhìn Quân. Bị Quân đánh bại trong tiết thực chiến, Thế Hải vẫn còn cay tận dái. Hắn tự an ủi mình rằng bản thân vẫn giỏi hơn Quân ở việc học. Nhưng dạo gần đây, hắn phát hiện ra học lực của Quân không tồi, có thể một chín một mười với hắn. Đến cả sở trường cũng bị đe dọa, Hải cực kỳ khó chịu với Quân. Khi nghe Quân còn có tài nghệ hát hò, Thế Hải cảm thấy ghen tị vô cùng, hắn cái gì cũng giỏi, chỉ tiếc là giọng ca như bò rống.
“Chả lẽ tao thua mày!!!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô cực |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn |
Tình trạng | Update Phần 99 |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 11:33 (GMT+7) |