Sa Lâm Tinh khuôn mặt tức giận, tức tốc rời khỏi giường, tiến ra chỗ trống, trong khi đó hai mắt hắn vẫn chăm chú nhìn đối phương, tự lượng khả năng đấu chiến của địch.
Thực ra đối với Sa Lâm Tinh mà nói, võ công của gã đã đến điểm cực hạn, lại còn có sức khỏe trời sinh, sức địch trăm người, do đó mà nói đối với một kẻ chỉ đứng cao chưa qua tai hắn, lại có thân hình nhỏ con như Vân Linh thì không có gì đáng ngại.
Quả vậy, Sa Lâm Tinh lúc này hai mắt xoe tròn, rất tự tin bước tới mấy bước, đột nhiên thân hình chớp động, hữu thủ vung ra đánh thẳng về phía đối phương, tả thủ liên hoàn nối tiếp, đánh ra một chưởng mạnh như núi đổ.
Vân Linh lúc này không né không tránh, vận nội lực lên cánh tay, trực tiếp va chạm cùng đối phương.
Hai đằng đều dùng sức mạnh, lập tức mấy tiếng bình bình vang lên, thân hình hai người đều chấn động.
Thế nhưng cả hai đều không ai muốn ngừng, liền lập tức giở ra thế công khác, nhằm người đối phương tấn công luôn.
Vân Linh vừa đánh vừa né tránh, thân pháp nhanh nhẹn lạ kỳ, chàng đã biết nội lực bản thân chỉ còn 5 thành, không thể va chạm trực tiếp với tên đại vương nội lực hùng hậu này được, do đó trong lòng chuyển biến, lập tức sử dụng ảo bộ pháp biến hóa cấp kỳ, liền bao bọc Sa Lâm Tinh vào trong vòng chưởng, sử dụng Tùy Phong Chưởng của sư phụ Hoạt Thiên Tà đánh ra nhanh như chớp giật, chiêu nào chiêu đó biến hóa vô cùng, quyết định phải hạ gục đối phương.
Sa Lâm Tinh bị chiến pháp đột kích biến hóa nhanh chóng của Vân Linh làm cho kinh hãi, trong lòng lập tức nổi lên một chuỗi ý niệm quyết chiến, hùng hỗ không lui cố sức đánh với đối phương, có điều là thân pháp Vân Linh nhanh quá nên Sa Lâm Tinh không cách nào đánh trúng chàng được.
Hai người đánh vùi cùng nhau trong lều, mới chỉ có 20 hiệp, mà đã đánh động đến bọn lính canh, lập tức bọn hải tặc canh gác đó nhanh chóng xông vào lều, đứng chắn ngay phía ngoài.
3 nàng thiếu nữ hầu cận Lộ Hoa Phương đã lui vào góc lều, sát gần với chỗ lối cửa ra vào, trong khi đó chủ nhân của chúng là Lộ Hoa Phương thì đang kinh hãi đứng nép vào phía đối diện.
Vân Linh thấy đánh đã lâu mà tên đại vương Sa Lâm Tinh vẫn chưa chịu bại thì tức giận lắm, chàng tiếc rằng cơ thể mình chưa hồi phục nội lực, nếu không chưa quá 10 chiêu chàng cũng có thể thu thập được tên tướng cướp này, đâu cần phải đánh với hắn lâu như thế.
Hiện giờ hai bên đánh nhau đã gây sự chú ý của bọn hải tặc, bọn chúng ngày càng đến đông khiến cho Vân Linh cảm thấy bất an.
Chàng hai mắt chớp động, đột nhiên thủ dụng vô hình thần công đánh thẳng tới mình Sa Lâm Tinh, chưởng phong vô hình đánh ra lại không tạo ra tiếng gió, chỉ đến khi chưởng phong gần sát vào người địch nhân mới tạo nên một áp lực cực lớn, khi đó thì đối thủ của chàng có muốn tránh cũng không kịp nữa.
Đây là thứ vũ khí bí mật mà từ lúc đầu đến giờ đấu với Sa Lâm Tinh chàng chưa dùng đến, quả nhiên đến lúc này Vân Linh sử dụng ra, lập tức tạo nên một tình huống đột phá.
Sa Lâm Tinh bị bất ngờ, né không khỏi, bị kích trúng một chưởng cực nặng, lập tức ngã văng ra phía sau, miệng đổ máu tươi.
Bên ngoài mấy tiếng hô lớn vang lên, mười mấy tên hải tặc thấy thủ lĩnh bị thương đã xông cả vào, tên nào tên nấy vũ khí cầm tay nhằm người Vân Linh chém luôn.
Vân Linh miệng cười ha hả, hai tay chớp động, thân hình như một bóng ma tới tấp đánh về phía bọn cướp, tiếng kêu rên và tiếng vũ khí văng ra cùng thân người ngã xuống bình bịch liên hồi.
Bọn cướp kinh hoàng nhiều tên không kịp né tránh bị chưởng lực của Vân Linh đánh trúng kêu lên thảm thiết, bầu không khí hỗ loạn cực kỳ.
Vân Linh lúc này không ham đánh, chàng ra uy khiến cho bọn cướp kinh hãi lui lại, nhân cơ hội đó thân hình chàng biến đổi, lao đến cạnh Lộ Hoa Phương cắp nàng đi luôn.
Lộ Hoa Phương trong lúc bất ngờ không kịp nhìn thấy ai đã bắt mình, nàng vừa định la lên thì đã bị trúng mê huyệt, rồi tiếp theo là mấy tiếng động ầm ầm nổi lên, gian lều tức thời đổ xuống, cảm giác cuối cùng của Lộ Hoa Phương là thân hình nàng như phiêu bồng bay bỗng lên cao, sau đó là một trời đen tối, bất chi bất giác không còn cảm giác gì nữa.
Vân Linh lúc này đã phá đổ gian lều làm cho bọn hải tặc phải một phen kinh hoàng, chàng nhảy mấy bước đã đưa Lộ Hoa Phương đi ra.
Đột nhiên ngay lúc ấy một thân ảnh bắn tới trước mặt, ánh chớp lóe lên, đồng thờ với nó là cảm giác lạnh buốt bất thần ập tới.
Vân Linh trong lòng kinh hãi, kêu lên một tiếng lớn, thân hình chớp động đã né khỏi một chiêu kiếm nhanh như sao xẹt của người đó. Chàng chưa kịp trông rõ hình dạng kẻ tập kích, thì bên tai đã nghe tiếng quát tháo đuổi bắt của bọn hải tặc.
Lúc này bóng nhân ảnh tập kích chàng cũng không ngừng nghỉ, trong màn đêm mờ mịt, thân ảnh đó liên tục chuyển động, công tới chiêu kiếm mạnh mẽ và ác liệt vô cùng.
Cuồng phong, đúng thật là cuồng phong a ! Vân Linh trong lòng kinh hãi liên tục né tránh, cước bộ biến đổi không ngừng, trong phút chốc đã vận ra Ảo bộ pháp đến cực hạn, mới có thể thoát ra từ trong nguy hiểm.
Độc nhãn Tinh Lang song kiếm hợp công, tấn tới như vũ bão mà vẫn không đ.ng tới được người đối phương, lúc này liền nổi giận quát lớn, kiếm thế đột nhiên biến đổi, nhằm thẳng vào thân hình rủ rượi của Lộ Hoa Phương mà đâm chém.
Vân Linh hiện giờ đã nhận ra đối thủ tập kích chàng chính là đại cao thủ dưới trướng đại vương hải tặc ó đen Sa Lâm Tinh, chàng bất giác kêu thầm bất diệu, hai chân nhanh chóng đổi hướng, phóng thẳng sang bên, vừa hay thoát khỏi chiêu công bức người của Độc nhãn Tinh Lang.
Nhưng Độc Nhãn Tinh Lang đâu dễ chịu buông, thân hình gã chớp động, lại tiếp tục tấn công về phía người của Lộ Phương Hoa.
Vân Linh thấy vậy nổi giận quát lớn “hèn hạ”, đồng thời ngay khi ấy, hữu thủ vung lên, tấn công cực lực một chưởng về phía đối phương.
Độc Nhãn Tinh Lang thấy Vân Linh một tay bận giữ một người mà vẫn kiên trì thoát được ngũ chiêu sát thủ của mình thì hết sức kinh hãi lẫn thán phục, gã quyết định đem toàn lực, dùng đủ cách miễn giết được Vân Linh hoặc gây ra cái chết cho nữ nhân đang bị chàng giữ trên tay thì mới cam lòng.
Lúc này Độc Nhãn Tinh Lang thấy Vân Linh không né không tránh mà vung một tay lên chống đỡ thế công của mình thì cười dài một tiếng, song kiếm cùng lúc đột biến, hữu kiếm đâm tới bộ vị nơi thân Lộ Hoa Phương, tả kiếm nhằm vào tay Vân Linh đang tấn tới chém luôn.
Tuy nhiên Độc Nhãn Tinh Lang không biết Vân Linh tạo nghệ như thế nào, sao có thể dễ dàng để y uy hiếp như thế. Do đó mà nói, tiếng cười của Độc Nhãn Tinh Lang chưa kịp kết thúc, thì phía trước ngực đã trúng nhằm một chưởng vô thanh vô tức, toàn thân tức thời rung động, bộ pháp loạng choạng, 2 chiêu kiếm đánh ra đã không còn có thể khai triển nữa.
Vân Linh lúc này thương thế đã phát tác, chàng vừa nãy đấu chưởng với đại vương Sa Lâm Tinh đã thụ nội thương, bây giờ miễn cưỡng vận toàn bộ công lực đánh thêm ra một thức thứ 5 Vô Hình Chưởng đã khiến cho toàn thân nội thương càng nặng, chàng thấy Độc Nhãn Tinh Lang trúng thương lùi lại thì cũng không ham đánh vội vàng chạy đi.
Phía sau Vân Linh, bọn hải tặc cũng đang ồn ào nổ lực đuổi theo, phía trước mặt thỉnh thoảng lại xuất hiện vài nhóm hải tặc nghe tiếng ồn ào chạy tới. Vân Linh thấy thế chỉ còn biết tận lực chém giết, cuối cùng mới thoát chạy được vào khu hoang lâm.
Bọn cướp thấy trời đã tối, mà võ công của kẻ mới đến cực kỳ lợi hại, do đó sau khi Vân Linh bỏ chạy vào rừng rồi, bọn chúng không dám đuổi theo mà quay trở về chờ lệnh của thủ lĩnh.
Vân Linh đưa Lộ Hoa Phương đến ngụ trong một sơn động kín đáo, sau đó mới tiến hành khai mở mê huyệt cho nàng.
Lộ Hoa Phương tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một hang đá, bên cạnh có một thanh niên khuôn mặt tuấn mỹ đang ngồi nhìn mình. Nàng kinh ngạc xen chút sợ hãi, kêu lên một tiếng thánh thót, cử động thân hình dụ hoặc, lùi vội ra xa, ngồi tựa sát vào tường.
Vân Linh thấy nàng thần thái sợ hãi như vậy thì bật cười nói:
– Ta có hại nàng đâu mà nàng lại sợ thế. Lúc trước ta thấy nàng can đảm lắm mà, trước mặt đại vương Sa Lâm Tinh mà còn dám cự tuyệt, không chấp nhận hôn sự với hắn, khí khái đó quả là làm cho ta phải ngạc nhiên.
Lộ Hoa Phương sau phút kinh hãi liền nhận ra nam tử hán đang ở bên cạnh mình chính là người đã cứu mình thoát khỏi sự hủy nhục của tên đại vương hải tặc. Nàng chợt nhớ đến tình cảnh kinh hiểm lúc đó đột nhiên tâm tư chuyển động, không cầm được nước mắt bắt đầu chảy ra, tự nhiên trong động lại vang lên những tiếng thút thít mê hoặc, làm cho không khí chợt biến đổi u uẩn lạ lùng.
Vân Linh vừa cười nói mấy câu thì Lộ Hoa Phương đã bật khóc, chàng ta lúng túng không hiểu ra làm sao, tự nhiên nữ tử mỹ lệ này lại khóc, trong lòng không minh bạch được sự việc, nhất thời kêu lên mấy tiếng:
– Thôi, thôi. Nàng có việc gì phải khóc chứ. Dù sao chỉ là ta nói chơi thôi mà, có phải là khinh thường nàng đâu …
Ai ngờ chàng nói vậy lại càng khiến mỹ nữ nọ khóc to hơn, tiếng khóc bây giờ âm thanh đã rõ ràng hơn nhiều, càng khiến cho người khác phải cảm động.
Lộ Hoa Phương tâm tình gần đây bị đả kích rất lớn, con thuyền chở nàng đi toàn bộ thủy thủ đoàn đều bị giết chết, bản thân thì bị hải tặc bắt được, rồi bị ép trở thành người của chúng, hỏi làm sao nàng chịu đựng cho được.
Tuy nhiên, thời gian khốn khó đó nàng lại tự mình cố gắng kìm giữ mình, không dám để lộ ra sự yếu đuối, chỉ có tự mình để lệ chảy vào trong, âm thầm gậm nhấm sự đau khổ trong tìm.
Ngờ đâu trong lúc tuyệt vọng nhất nàng lại được người khác cứu ra khỏi tay bọn hải tặc, thế rồi trong một phút khích động, tâm tình nhi nữ bùng nổ một trận bão tố dồn nén đau khổ bấy lâu, trở nên một cơn hồng thủy lệ, ào ào chảy ra không thể kìm nén.
Lúc này mà nói chỉ tội cho Vân Linh không biết làm sao an ủi nàng, càng an ủi thì nàng nọ lại càng khóc, cuối cùng chàng chịu không nổi tiếng khóc và nước mắt chảy ra trên khuôn mặt mỹ lệ của mỹ nhân, liền bước vội ngoài tìm một chỗ vắng âm thầm vận dụng nội công chữa trị thương thế.
Vân Linh ngồi im vận hành công phu chữa thương cho đến tận lúc bình minh ló dạng mới chịu ngừng nghỉ. Chàng sau một đêm kiên trì, đại đại năng lực trong cơ thể đã gần như khôi phục hoàn toàn, sức lực đại tăng, cơ thể có thể nói là như đang bay trên không trung, cực kỳ sảng khoái a.
– Hừ ! Mãi rồi cũng đến lúc ta khôi phục được 8 phần nội lực. Bọn hải tặc kia, hãy đợi xem ta giáo huấn bọn ngươi như thế nào ?
Vân Linh trong lòng tư tưởng thống khoái, không e ngại chi nữa phóng người lên trên không, đạp vách đá mà bay lên, chỉ thoáng chốc đã đứng trên đỉnh cao nhất của núi đá, phóng tầm mắt nhìn ra rất xa.
Ở phía xa đó, hàng cây không che được nhãn tuyến của chàng, Vân Linh đã nhận ra bọn hải tặc đang chuẩn bị lực lượng truy quét mình, hành động của bọn chúng, chỉ nhìn qua thì cũng đủ biết, chúng đang định tìm kiếm hai người.
Hiện giờ Vân Linh đã đạt được 8 phần nội lực, nhưng do vừa qua chàng gặp đả kích lớn nên đã đột ngột thăng tiến võ công lên thêm một tầng nữa của môn Vô hình thần công, nên 8 phần nội lực này so với 10 phần nội lực lúc còn ở đất liền thì cũng không chênh lệch nhau mấy. Chỉ nội điều đó thôi cũng đủ khiến chàng ngạo thị giang hồ rồi.
Theo quan sát của Vân Linh, bọn hải tặc đang chia làm 3 hướng, truy quét về phía chỗ này. Ba hướng đó, giống như ba gọng kìm, tấn công cùng lúc vào khu rừng nơi Vân Linh và Lộ Hoa Phương đang cư ngụ.
Vân Linh nhìn biết được rồi, khẽ cười gằn một tiếng lẩm bẩm nói:
– Bọn hải tặc này quả là không biết sống chết. Ta chưa đến tìm chúng bay mà các ngươi lại dám dẫn thân vào đây, để xem ta hạ thủ bọn ngươi như thế nào ?
Chàng nói rồi quay đầu nhìn xuống bên dưới, liền nhận ra Lộ Hoa Phương hoa dung thất sắc, đang chạy tới chạy lui gần cạnh cửa, miệng kêu í ới tìm chàng.
Vân Linh thấy thế lấy làm tức cười, thân hình nhanh chóng phóng xuống, chỉ sau vài cái chớp mắt toàn thân đã ở trên mặt đất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô hình thần công |
Tác giả | Tiểu Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2017 12:39 (GMT+7) |