Sau khi được hồi báo của Thiết Toa Bạch, Vân Linh đã hiểu đại khái nơi chàng và mọi người đang sống kêu là Thạch Sơn Đảo, là một hồn đảo được bao bọc bởi những dãy núi đá lớn, mọi thuyền bè muốn đến đảo đều phải đi qua rất nhiều vị trí nguy hiểm, vừa nhiều vách đá dựng đứng ở bên ngoài. Nơi đây do đó cực kỳ bí mật và không dễ tiến vào.
Cư dân trên đảo đều là thân nhân của bọn hải tặc. Đảo này chính là sào huyệt của đám hải tặc Ó đen, vì thế nên mọi thứ quý giá chúng cướp được đều để tại nơi đây. Vàng bạc, châu báu và mỹ nhân đều có cả.
Vân Linh vốn không ham báu vật, nhưng khi chàng nghe nói ở đây có cả mỹ nhân thì ngạc nhiên hỏi:
– Ở đây cũng có chỗ giam mỹ nhân ư ?
Thiết Toa Bạch gật đầu nói:
– Dạ phải. Mỹ nhân nơi đây phần lớn đều là mỹ nữ cướp được trên các thương thuyền. Nếu đại vương muốn bọn họ, tiểu nhân sẽ cho người đưa vài nàng đến cho đại vương thưởng thức.
Vân Linh thấy trời đã tối, liền khẽ lắc đầu nói:
– Không vội. Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi bấy nhiêu thôi. Mấy hôm nữa chúng ta sẽ đến chỗ giam bọn nữ nhân kia, để xem bọn họ như thế nào?
Thiết Toa Bạch nghe vậy liền cười ý nhị rồi lui ra, trong lòng thầm nghĩ đại vương quả là háo sắc, đối với mỹ nữ vừa nghe đến mắt đã sáng ra, người như vậy thật khác xa so với đại vương Sa Lâm Tinh lúc trước, chỉ thích đồ vật trân quý mà thôi.
Sa Lâm Tinh đúng là con người như vậy. Gã làm đại vương ở đây cũng rất lâu, nhưng chỉ quan tâm đến của cải cướp được, còn đối với đàn bà con gái thì tuyệt không hứng thú. Lần đầu tiên và duy nhất hắn thấy thích nữ nhân chính là lúc gặp mặt Lộ Hoa Phương. Thế nhưng hắn lại không có duyên lấy được nàng. Lúc khẩn cấp thì lại bị Vân Linh chen vào phá ngang, rốt cuộc vừa mất mỹ nữ vừa mất chức đại vương, phải bỏ trốn mà đi.
Đêm hôm đó, Vân Linh lại bị một phen trằn trọc không ngủ. Cái thứ dục hỏa bị kích phát mà không được thoả ban ngày khiến chàng bần thần cả người, nhiều lúc muốn tìm Lộ Hoa Phương để phát tiết, thế nhưng trong lòng chàng tự biết không thể sấn xổ làm càn, như vậy hóa ra chàng là dâm ma hay sao, thật là quá mất mặt.
… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://truyensex.moe/vo-hinh-than-cong/
Sáng ngày thứ ba, trong khi Vân Linh vẫn còn đang nhập định, tập trung sức lực để nhanh chóng hồi phục công lực 10 thành, thì ngoài cửa có tiếng ồn ào, sau đó lại có một tên hộ vệ đi vào, thông báo có một nhóm người thuyền phu muốn gặp chàng để thương lượng.
Vân Linh trong lòng không lấy gì làm ngạc nhiên, từ tốn ra lệnh cho bọn người thuyền phu vào.
Ba gã thuyền phu ai nấy đều thân hình lực lưỡng, làn da rám nắng, nhưng y phục rách nát tiếng vào trong trướng.
Người đi đầu, thân hình rắn chắc, râu quai nón rậm rì, khuôn mặt chữ điền cương nghị, ra dáng là một thủ lĩnh.
Hai người đi sau, người ở bên trái tướng thấp, nhưng vai hổ, lưng gấu, nhìn cực khỏe mạnh, người đi bên phải lại có thân hình tầm thước, hai mắt rất sáng toát lên vẻ thông minh, hai tay dài thượt gần chạm gối.
Vân Linh nhìn thấy bộ dạng 3 người, đã thầm hiểu mấy tên kia đã nếm đủ mùi vị cay đắng rồi, bây giờ mới chịu đến đây xin thương lượng, thật là tức cười a. Chàng nghĩ vậy nhưng vẫn bước ra cười nói:
– Mời … xin hãy vào trong này.
Ba gã thuyền phu nhìn thấy Vân Linh còn trẻ, nhưng phong thái đỉnh đạt, tác phong cũng như hành xử đều có dáng của một vị thủ lĩnh thì hết sức bội phục liền vội vàng hành lễ, sau đó mới theo lời Vân Linh ngồi cả xuống ghế.
Vân Linh đợi ba người yên vị, mới ra lệnh cho thủ hạ mang thức ăn và nước uống vào, cố tình hỏi:
– Các vị đến đây không biết có chuyện gì ?
Ba gã thuyền phu đều nhất thời im lặng, sau đó, gã có đôi mắt sáng chậm rãi nói:
– Từ khi được đại vương tha cho, chúng tôi đã cùng nhau bàn bạc, sau đó nhận thấy nơi này chính không thể ở được lâu, mọi người ai ai cũng muốn được trở về nhà. Vì vậy lần này mạo muội đến đây, cúi mong đại vương cho phép chúng tôi được theo người ra biển, tìm cơ hội mà về nhà.
Vân Linh nghe vậy liền cười nói:
– Không thành vấn đề. Các vị nếu muốn đi cùng tại hạ thì cũng dễ thôi. Nhưng dù sao cũng phải vài ba ngày nữa mới có thể đi được.
Vân Linh nói xong trong lòng đã đoán ra bọn thuyền phu hiện giờ đang sống dỡ chết dỡ ở nơi Thạch Sơn đảo, cái ăn cái mặc không có, lại không có phương tiện gì để vượt biển, do đó họ đến đây nhờ cậy chàng cũng là lẽ đương nhiên, chỉ có điều họ đến có hơi muộn hơn suy nghĩ của chàng.
Ba gã thuyền phu nghe chàng chấp nhận cho họ cùng đi thì hết sức mừng rỡ, liền hết lời cảm tạ chàng.
Vân Linh cũng không khách sáo liền nói:
– Hiện giờ các người không phải cư dân trên đảo, tốt nhất nên đến ở tạm nơi này để ăn uống và nghỉ ngơi. Mấy ngày nữa chúng ta ra đi, có khi lại phải nhờ các người giúp sức một phen, không thì làm sao thuyền có thể đi được.
Ba gã thuyền phu thấy Vân Linh hào sảng như vậy trong lòng mừng như điên, vội vàng tạ từ để về báo lại với mọi người.
Vân Linh thấy bọn người này mừng rỡ đến nỗi không kịp ăn uống chi cả mà đã tất tả quay về thì tội nghiệp cho bọn họ, nhân đó liền cho người gói cho cả bọn một số thức ăn, để ba người mang đi.
Sau đó chàng mới gọi Thiết Toa Bạch tới, cùng chàng đi xem nơi giam giữ các nữ phạm nhân.
Nơi giam giữ các nữ phạm là hậu viện phía sau nơi này, cách xa chỗ cư ngụ của bọn hải tặc một lằn tên bay, lẫn khuất sau đám cây lá, chính là một động khẩu thiên nhiên rộng rãi, ước lượng có thể chứa đến 50 người.
Vân Linh theo chân Thiết Toa Bạch đi vào, trên đường cũng gặp một số hải tặc đứng gác cửa. Bọn họ trước giờ chưa biết mặt Vân Linh, chỉ nhận ra Thiết Toa Bạch mà thôi.
Tuy nhiên sau khi hai người đi qua, lập tức để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn chúng. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm chấn giữ nơi này, bọn chúng bất ngờ nhìn thấy một đại vương trẻ tuổi, anh tuấn như thế là người thống soái của bọn chúng.
Sau khi đi qua 3 trạm canh, cuối cùng cũng tới được trung tâm chỗ giam người. Vân Linh tiến vào trong phòng giam, liền nhận thấy có rất nhiều mỹ nữ, người nào cũng là mỹ nhân nhan sắc không tệ. Bọn họ đều được cung cấp y phục cực đẹp, nơi ở lại được trang hoàng lộng lẫy, thực không ngờ lại được xem là chỗ giam người.
Bọn thiếu nữ nọ thấy có người lạ vào liền đưa mắt nhìn ra, lập tức hết sức ngạc nhiên vì người bước vào chẳng phải gã đại vương to lớn, hung dữ Sa Lâm Tinh, mà lại là một chàng trai anh tuấn, đi cùng với gã Thiết Toa Bạch quen thuộc.
Trong đám thiếu nữ, Vân Linh chợt phát giác ra Kỷ Lan cũng bị giam ở trong này. Nàng nọ nhìn thấy chàng mà không nhận ra, chỉ mở to đôi mắt ngạc nhiên, lẫn lo ngại lên nhìn chàng.
Trong lòng Vân Linh chợt cảm giác một sự chấn động, một thứ tình cảm không thể nói lên lời đột ngột dâng lên, làm cho mắt chàng cay cay, không sao rời khỏi thân thể mỹ lệ của Kỷ Lan đang đứng nép vào sau những thiếu nữ khác.
Kỷ Lan cũng nhận ra Vân Linh đang nhìn mình, trong lòng lo lắng, hai mắt không dám đối nhãn cùng nam nhân xa lạ mà anh tuấn kia, liền cúi đầu nhìn xuống đất.
Cảnh tượng đó khiến cho Thiết Toa Bạch cũng như chúng nữ đều ngạc nhiên. Không ai hiểu tại sao hai người họ lại như vậy. Họ quen biết nhau ư ?
Vân Linh sau phút bàng hoàng, liền cảm giác hạnh phúc trào dâng trong cơ thể, một cổ nhiệt khí làm cho người chàng như nhẹ hơn, nhanh chóng rẽ đám đông tiến lại chỗ Kỷ Lan.
Kỷ Lan lúc này thân hình rúm ró, co lại thật nhỏ, nhưng không sao che lấp được thân hình tuyệt mỹ của nàng, dù làm cách nào cũng không thoát khỏi ma trảo của Vân Linh, đến lúc này đã ôm chặt lấy nàng vào lòng, tuỳ tiện hôn lên mặt nàng, hôn lên môi nàng.
Ư … Kỷ Lan vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, không thể ngờ được nam tử hán đẹp trai, anh tuấn này lại hỗn đản như thế, lại chọn nàng, lại chiếm hữu tiện nghi của nàng, nàng phải làm sao đây?
Trong lòng Kỷ Lan một trận quang man, không biết nên làm thế nào, cuối cùng cũng lại để cho con rắn nhỏ luồn vào trong miệng, cùng con rắn của nàng quấn quýt lẫn nhau, tạo nên cảm giác bồng bềnh lạ kỳ.
Vân Linh sau phút mê ly cùng người ngọc, liền khẽ khẽ gọi tên nàng “Kỷ lan vợ yêu, nàng có biết ta là ai không?”
Kỷ Lan đang trong cơn mơ màng, đột nhiên thân hình chuyển động kịch liệt, hai tay đẩy tới trước ngực Vân Linh, để chàng xa ra một khoảng, rồi ngước vội mặt lên, nhìn vào dung diện tuấn tú, tuyệt đại của Vân Linh, ngây ngốc hỏi:
– Ngươi … ngươi là ai ? Sao lại nhận biết ta?
Vân Linh nhìn thần tình biến đổi trở nên ngờ nghệch của nàng, lại bật cười khẽ nói:
– Nàng là nữ nhân đẹp nhất ở đây, dĩ nhiên ta phải nhận biết nàng chứ?
– Cái gì? Ngươi khi phụ ta, đồ hỗn đãng. – Kỷ Lan đột nhiên nổi giận, thân hình mềm mại đang ở trong lòng Vân Linh cố gắng vùng vẫy thật mạnh, định thoát ra khỏi ma thủ của chàng. Tuy nhiên nàng làm cách nào, cố sức đến mấy, cũng không thể thoát được hai ma thủ cứng như thép đó.
Vân Linh thấy nàng quẫy đạp như vậy, lại càng yêu hơn, liền không nói năng gì nữa, hai tay nhấc bỗng nàng lên vai rồi cứ thế vác đi.
Kỷ Lan bị ức hiếp, hai tay đấp thình thịch như mưa vào lưng Vân Linh, miệng không ngớt chửi rủa, âm thanh vang động cả gian phòng.
Đám nữ nhân thấy thủ đoạn của Vân Linh như vậy đều giật bắn mình, còn Thiết Toa Bạch đi theo phía sau thì hết sức khoái chí, tự đắc cho rằng đại vương đúng là sắc ma có hạng, vừa vào phòng đã chọn được đại cô nương đẹp nhất, đúng là con mắt thưởng thức mỹ sắc nữ nhân lợi hại.
Vân Linh trong lòng rất vui thích, mặc kệ Kỷ Lan đang nằm trên vai đánh chàng như giã gạo, ấy thế mà chàng cứ tỉnh bơ, nhanh chóng đưa nàng trở về đại trướng của mình.
Vào đến đại trướng, chàng vứt ngay nàng nọ lên chiếc giường bát giác, đồng thời nằm đè lên người nàng, thủ dụng ma trảo trên thân thể tuyệt mỹ của Kỷ Lan, làm cho thiếu nữ nọ kêu réo liên hồi.
– Đại hỗn đản, nhà ngươi khi phụ ta, ta không tha cho ngươi.
Kỷ Lan trong lòng sợ hãi cực độ, vừa kêu réo vừa khóc lóc, lại càng khiến cho Vân Linh trong lòng đại đại biến thể, chỉ muốn một phát tiến nhập vào cơ thể nàng, phát tiết sự kìm nén bấy lâu.
Thế nhưng vì Kỷ Lan khóc lóc dữ quá, Vân Linh cũng không thể đành lòng hù doạ nàng nữa, liền buông mỹ nhân mỹ lệ kia ra, đột nhiên hỏi nàng ta với giọng hết sức quan tâm:
– Kỷ Lan, các tỷ muội của nàng đâu hết rồi?
Kỷ Lan đang lồm cồm bò dậy, nghe thấy Vân Linh hỏi thế thì sững người, lập tức ngước mắt lên nhìn chàng một cách ngạc nhiên.
Vân Linh thấy vậy thở dài nói:
– Ta là Lạc Thiên đây. Thật xin lỗi đã dối gạt nàng. Bây giờ mới là chân chính chân diện của ta, khuôn mặt lúc trước chỉ là dị dung thôi.
Kỷ Lan khuôn mặt đại biến, hai mắt trợn tròn lên nhìn nam tử hán anh tuấn đang ngồi cùng mình ở trên giường, nàng không biết nói thế nào, y chẳng lẽ đã nói thật, vậy ra y chính là Lạc Thiên sao? là người mà nàng ngày đêm mong nhớ, ngày đêm cầu nguyện cho y được sống sót? Chẳng lẽ đây chính là sự thật, nàng không phải là đang mê chứ?
Vân Linh thấy Kỷ Lan ngơ ngốc nhìn mình như thế, liền giơ tay ôm lấy thân hình mềm mại của nàng vào lòng, từ từ kể ra câu chuyện xảy ra giữa chàng cùng với chúng nữ ở nơi Trường Thanh Đảo, rồi những phút giây hạnh phúc lẫn bi thương trên con thuyền nhỏ đó, rồi bão tố đã chia lìa mọi người như thế nào, tất tần tật tuần tự kể ra …
Theo lời kể của Vân Linh, khuôn mặt Kỷ Lan càng lúc càng trở nên mơ hồ, nước mắt nàng tuôn rơi lúc nào chẳng rõ. Đột nhiên Kỷ Lan chồm người ngồi dậy, ôm chặt lấy cổ Vân Linh rồi oà lên khóc, nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của sự trùng phùng, thật là cảm động không thể diễn tả nên lời.
Vân Linh ôm lấy eo thon của Kỷ Lan, hôn lên những giọt nước mắt chảy ra trên mặt nàng, từ từ áp đặt tiện nghi lên hai khoé đào tiên đó, dùng lưỡi tách ra, tiến nhập vào trong miệng nàng.
Kỷ Lan mơ màng trong sự hạnh phúc bất ngờ, liền để mặc cho tình quân trong mộng được sở hữu nàng, chiếm đoạt nàng, không hề có chút chống cự gì cả.
Hai người hôn nhau chẳng biết đã bao lâu, Kỷ Lan mới đẩy Vân Linh ra mà thở dốc, miệng kêu khẽ:
– Chàng làm thiếp chết ngộp mất.
Vân Linh đối với mỹ nhân này không chút uý kỵ, liền cười lớn lên một tiếng, vật nàng ngã lăn trên giường, bắt đầu giở trò đạo tặc trên thân thể mỹ nhân, làm cho Kỷ Lan vừa cười vừa uốn éo thân mình, kêu lên những tiếng kiều mỵ.
Hai người bấy giờ như cá gặp nước, hoàn toàn không còn chút ngăn cách, bắt đầu chuyển sang trò chơi tình ái, âm thanh của hoan lạc nhanh chóng phủ đầy phòng, với những tiếng kêu rên đứt nghẹn của mỹ nhân trong cơn khoái dục, bùng nổ và kịch liệt, mê mải không biết đến điểm dừng.
Kỷ Lan dưới sự trùng kích của Vân Linh, cuối cùng cũng chịu không nổi, bắt đầu năn nỉ đầu hàng. Vân Linh thấy nàng mặt hoa thất sắc, thân thể một chút động đậy cũng không có, vì vậy đành buông nàng ra, không đòi hỏi mỹ nhân cùng chàng lên tiên nữa.
Kỷ Lan mệt mỏi chìm trong giấc ngủ ngon lành. Vân Linh âu yếm ôm lấy mỹ nhân vào lòng, cùng nàng ngủ một giấc cho đến sáng, hạnh phúc tuyệt đối cả về tâm hồn lẫn thể xác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô hình thần công |
Tác giả | Tiểu Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2017 12:39 (GMT+7) |