Bánh Đậu vốn không biết nói dối, không biết nói đùa, vậy thì câu vừa rồi là…
Sau cùng, qua một khoảng thời gian rất rất lâu, hình như khi con mưa ngoài trời dần dịu hạt, tôi mới nuốt nước bọt nói:
“Làm sao Bánh Đậu biết? Đừng tin lời người ta nói bừa! Bố của Bánh Đậu ở Đà Nẵng.”
Bánh Đậu Ngọt lắc đầu, nước mắt lấm chấm trên gương mặt con bé.
“Không phải đâu. Dì nói mà. Má cũng nói trước lúc mất bố của Bánh Đậu không phải ở Đà Nẵng. Lúc nhỏ Má nói dối Bánh Đậu.”
“Con mụ Lý mới là người nói dối Bánh Đậu đó! Mụ muốn em uất ức, muốn em đau lòng. Bánh Đậu quên ngay chuyện này đi. Bánh Đậu không có bố! Má không nói dối anh em mình! Không được để kẻ khác dắt mũi. Biết chưa!!!”
Tuy miệng nói cứng là vậy, lại còn vô tình làm tổn thương em gái, nhưng không hiểu sao cả người tôi thoắt cái mềm nhũn, lồng ngực đau tức tưởi. Tôi kinh hoàng nhận ra, cho dù mình có cố gắng phủ định chuyện này như thế nào, thì sâu trong tâm trí vẫn có 1 cảm giác thừa nhận đang vẫy gọi.
Tưởng chừng như tất cả các cơ bắp, tất cả các thớ thịt đang căng ra đón nhận sự thật khốc liệt đó. Thì ra đây mới chân chính gọi là cảm giác “khắc cốt ghi tâm!”.
Tôi biết, khi sinh ra mỗi người đều được trang bị 1 giác quan rất đặc biệt. Đối với máu mủ ruột thịt, thứ giác quan đó lại càng phản ứng mạnh mẽ. Một cô bé có thể linh cảm được đâu là bố của nó không phải chuyện lạ lùng. Mà hay ở chỗ, dường như bản thân tôi cũng đoán ra sự thật, chỉ là tôi luôn tự lừa gạt chính mình mà thôi.
Ngày hôm đó, tôi ghi trong lòng thêm một món nợ.
“Lee Phong Lưu thì sao? Hắn ta có biết chuyện này không? Bác Mười có biết không? Còn ai biết chuyện nữa???” – Lúc này bản thân thật khó kiềm chế, lần đầu tiên tôi to tiếng quát Bánh Đậu Ngọt.
Con bé giật nẩy mình: “Dạ không, chỉ có dì biết thôi.” – Chắc lúc này em gái đâm ra sợ tôi.
Tôi sụp người xuống tấm phản, mặt mũi cứ đờ ra.
“Được rồi, được rồi, để anh cả bình tĩnh lại đã. Phải giải quyết thế nào đây?”
Lại một tiếng sấm chói tai, mưa ầm ầm dội trên mái nhà. Con bé co người run rẩy. Tôi nắm lấy vai Bánh Đậu, đối mặt với con bé tôi dịch sát vào người nó, kéo thằng đôi chân co quắp của con bé ôm nó vào lòng. Con bé cứ cúi mặt xuống chứ không dám ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Tôi và em cứ ôm nhau mãi như vậy không rời. Chốc sau mặt nhỏ của Bánh Đậu chúi vào ngực tôi. Tôi lại sắp không kìm lòng được, cắn răng thầm nghĩ:
“Chuyện này, bây giờ phải làm thế nào đây? Lee Phong Lưu là người đưa Bánh Đậu Ngọt vào con đường tiếp khách. Chính hắn đã làm ra chuyện loạn luân rồi! Thầy ơi là Thầy, ông tinh minh một đời mà sao lại để thù hận che mờ mắt như vậy!?”
Chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, cha con Bánh Đậu biết nhìn đời như thế nào?
Không! Không đúng, tôi không bao giờ thừa nhận mối quan hệ huyết thống của Lee Phong Lưu và Bánh Đậu Ngọt. Chính Má Nuôi lúc sinh tiền cũng không nhận Lee kia mà? Cho dù hắn quả thật là bố đẻ Bánh Đậu Ngọt thì đã sao? Chuyện này chỉ vài người biết, sự thật có thể bị chôn vùi vĩnh viễn.
Trong lòng tôi âm thầm khắc ghi lời thề ngày hôm đó: “Phải để cho những ai biết được bí mật này mãi mãi chôn vùi cùng với nó!” – Tôi thà rằng cha của Bánh Đậu Ngọt mãi mãi là 1 ẩn số chứ nhất quyết không phải là Lee Phong Lưu!”
Vừa nảy sinh suy nghĩ trong tâm, đột nhiên trong người tôi lạnh lẽo ghê hồn.
Ngoài cửa sổ, mưa lạnh heo hắt rơi trên từng khóm trúc xanh um, từng giọt, từng giọt rơi vào lòng tôi.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/yeu-nu-quay-bar-2/
“Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn” – Những ngày tháng bình yên nhất nơi quê tôi đã đến hồi chấm dứt.
Ba hôm sau vừa vặn đến sinh nhật tôi. Tôi xin phép các tổng đài trong nam trì hoãn công chuyện thêm 2 ngày để bản thân có thời gian chung vui cùng gia đình nhỏ bé.
Ngày sinh nhật tôi trời mưa lắc rắc, tuy rằng cơn bão lớn đã tràn qua miền trung nhưng những hệ quả vẫn còn dai dẳng nhiều tuần liền.
Sinh nhật đến, từ trong nhà ra trước hiên đều được trang trí bởi hoa và bóng bay. Đây là thành phẩm của Hạnh Nhi và em gái, hai cô nàng rất có thẩm mỹ, nhờ bàn tay của 2 người họ, căn nhà bừng sáng hẳn dưới cơn mưa ủ dột.
Gái Hư và bác gái tôi phụ trách làm mấy món đơn giản. Bánh sinh nhật được đặt mua trong thị trấn, gồm có 3 tầng, cả nhà ăn mấy ngày mới hết.
Đột nhiên tôi nhớ tới sinh nhật năm vừa rồi. Năm vừa rồi, mọi thành viên trong “đại gia đình” Tắc Kè Bông đều góp mặt không thiếu mống nào, cả “binh đoàn” mấy chục mạng tràn vào quán nhậu hết sức náo nhiệt. Ở Sài Gòn tôi đã quen với cuộc sống ồn ã, đông đúc, cho nên ngày hôm nay có mặt tại đây, dưới cơn mưa xám xịt này, đâm ra có chút không quen.
Tôi nhìn khắp chung quanh, chỉ thấy 3 người con gái và 1 bà già móm mém ngồi nhai trầu. Trong lòng liền nhủ thầm: “Năm nay đã 33 tuổi rồi, bước qua giai đoạn khác của cuộc sống.”
“Phải rồi, khi ta trẻ, ta mặc sức bay nhảy tự do, giao thiệp bạn bè rộng rãi mênh mông. Khi ta có tuổi, chin mùi trong cách sống, những gì thân mật gói gọn trong gia đình.”
Buổi trưa hôm đó bắt đầu giai đoạn ăn nhậu la liệt tới tận chiều. Công nhận, trời mưa mà ngồi lai rai là số dách. Nhân ngày sinh nhật, tôi cũng gạt bỏ mọi buồn phiền xảy ra trong cuộc sống, lấy những năm vừa qua làm động lực cho những năm tiếp theo.
Nhiều năm đã qua, Tắc Kè Bông vẫn vững vàng không suy sụp. Cho dù công việc làm ăn lúc thịnh lúc suy, nhưng chung quy lại tôi vẫn sinh tồn hoàn hảo giữa thế giới ngầm.
Bánh Đậu Ngọt hỏi về sinh nhật các năm trước của tôi. Cả tôi, Hạnh Nhi, Gái Hư đều hài hước kể lại cho nó nghe.
Hạnh Nhi hãnh diện khoe “năm ngoái, tao làm vedette đấy.”
Em gái liền tò mò nhìn Búp Bê.
Cô nàng bổ sung thêm “vedette tức là hốt cú chót đó hiểu không cưng? Lúc chị đây xuất hiện cực kỳ đẹp. Đẹp cực kỳ luôn.”
Chẳng là, năm ngoái đại gia đình cave từ bắc chí nam đều chúc mừng sinh nhật tôi. Giữa 1 rừng em út và bạn bè vây quanh tôi vẫn luôn thắc mắc vì không thấy Búp Bê đâu. Nhưng vì khách khứa quá đông cho nên cũng chẳng tiện đi tìm.
Mọi người hát hò, nhảy nhót ầm ĩ, lại còn bày ra biết bao nhiêu trò chơi, vui ơi là vui. Đến cuối bữa tiệc, Gái Hư kéo tay tôi đến bên một chiếc hộp quà to như cái tủ lạnh, mọi người đều vây xung quanh đó. Tôi toan mở hộp ra thì bỗng nắp hộp bung lên, Hạnh Nhi từ trong đó chui ra, vung kim tuyến loạn xạ, hô: “Quẩy lên, quẩy lên”.
Búp Bê mũm mĩm tối hôm đó thật xinh xắn. Nàng bận váy đỏ, giữa đống kim tuyến bạc lấp lánh trông như thiên thần đội tuyết.
Ai nấy kể xong kỷ niệm vừa rồi đều khoái chí làm 1 li, ăn một miếng.
Tôi nhìn cô búp bê bên cạnh cưởi tủm tỉm. Năm nay nàng ta giả vờ quên sinh nhật tôi, nhưng tiếc thay mưu tính không thành công, bị Bánh Đậu Ngọt lật tẩy, thế là đành chữa thẹn bằng cách chạy vào nhà bếp lấy xoong nồi đập vào nhau boong boong theo nhịp bài happy birthday.
Vợ bé uống 1 li rượu vào, sắc mặt hồng nhuận, le lưỡi nhìn tôi cười. Tôi bèn đưa tay véo má nàng mấy cái.
Đột nhiên, Gái Hư kể về 1 kỷ niệm trong quá khứ – ngày tôi và Gái mới gặp nhau. Khi đó tôi ngứa mắt con điếm nhỏ này ghê gớm, còn tính nhờ Gia Đình Đĩ Điếm dạy cho nó 1 bài học. Mỗi khi uống rượu trong bar, Gái Hư thường xuyên giả vờ say làm đổ rượu lên người tôi, chọc tức tôi không biết bao nhiêu lần. Thế mà, có 1 lần cô ả say thật. 2h sáng nằng nặc theo tôi về nhà, vừa ôm tôi vừa tỉ tê: “Trai ngoan, trai ngủ ở nhà. Gái ngoan, gái ngủ ở nhà trai ngoan.”
Hôm đó, tôi đành phải đưa cô ả về nhà mình. Đến trước cửa căn hộ, Gái Hư đi không nổi nữa ngã lăn ra ngủ. Tôi đinh ninh nàng ta đang giả vờ, hay chí ít cũng làm lố, thế là bỏ mặc nàng, vô nhà ngủ ngon lành. Sáng hôm sau hàng xóm phát hiện ra Gái Hư, hét toáng lên. Cả khu chung cư nhốn nháo. Ai nấy đều tưởng rằng cô gái trẻ này đã trúng gió chết từ đêm qua rồi.
Chị cả kể xong câu chuyện, cả nhà được dịp cười ầm, còn tiện thể mắng tôi là đồ không có lương tâm. Thú thực, nhớ lại sự tình lúc đó tôi cảm thấy rất vui. Nếu có cơ hội quay ngược thời gian, tôi vẫn quyết định để Gái nằm bên ngoài thôi.
Chúng tôi chè chén say sưa cả buổi chiều câu chuyện mới dần đi đến hồi kết.
Tôi đứng dậy đi vệ sinh, ra đằng sau nhà gọi điện cho Vợ Lớn. Bỗng nhiên trong ngày sinh nhật của chính mình, tôi rất muốn được tiếp xúc với đứa con máu mủ của tôi. Hôm nay là một ngày thiêng liêng, tôi thật sự mong rằng sợi dây gắn kết giữa 2 bố con sẽ trở nên bền vững.
Không phụ sự kỳ vọng này, ở đầu dây bên kia có người nhấc máy, giọng nói rất dễ nghe.
Tôi ấp úng nói: “Hôm nay sinh nhật anh, cho anh nói chuyện với con bé được không?”
Vợ Lớn hơi ngập ngừng, rồi đưa ống nghe về phía con gái tôi, nghe được mấy tiếng cười trong trẻo của trẻ nít.
Tôi mừng rỡ, hỏi: “Không biết con trông như thế nào hả em?”
Vợ Lớn đáp: “Con xinh lắm.”
“Vậy chứng tỏ nó giống mẹ rồi. Em đặt tên cho con chưa?”
Vợ Lớn trả lời: “Tên con là Thanh Hà.”
Tôi hơi sững người, sau cùng cũng chấp nhận thực tế, chữ ‘Thanh’ mà tôi mong muốn thì ra được đặt làm tên lót, âu cũng là hợp lý.
Vợ Lớn nói thêm: “Vợ chồng em quyết định lấy tên Thanh Hà, vì mong muốn tính cách nó luôn luôn vận động, luôn luôn tiến về phía trước, không bao giờ vì bất kỳ lý do gì mà cho phép bản thân trì trệ. Sau này nó lớn lên, mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều. Giống như một dòng sông, con bé có thể bắt kịp với mọi điều mới mẻ.”
Có thứ cảm giác là lạ cứ xốn xao trong lòng tôi, tôi thở nhẹ ra 1 hơi, cảm khái nói:
“Cái tên ý nghĩa quá! Em vẫn sâu sắc như ngày nào.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |